Trăng Soi Suối Rừng – Chương 11

Chương 11

Với chức quan của phụ thân, tỷ tỷ vốn là một mối hôn sự tốt, chỉ tiếc trong lòng còn giữ ảo tưởng, dù gì cũng là Tử Thần Quân, đương kim gia chủ của Lăng gia.

Phụ thân trong triều nịnh trên nịnh dưới, chẳng qua vì Lâm gia là tiểu tộc, không chỗ dựa vào, nếu có thể bám cây đại thụ Lăng gia, sao còn phải e dè sắc mặt kẻ khác?

Tỷ tỷ dây dưa mãi, suýt nữa thành lỡ thì.

Kỳ thực, cảnh của ta cũng chẳng tốt hơn nàng bao nhiêu.

Tiểu nương gửi thư đến, trong thư : phụ thân mấy lần tỏ ý không vui vì ta cứ ra ngoài bôn ba ăn. 

Trong mắt họ, ta gả cho Giang Thiếu Lăng, Lâm gia đã lấy tài sản nhà họ Giang, giờ tướng công c.h.ế.t rồi, ta lẽ ra nên an phận giữ mình, sống yên ổn trong khuê phòng, một quả phụ đúng mực.

Ta còn trẻ, phụ thân có ý định gả ta lần nữa. Chỉ là ba năm chưa tròn, chưa tiện nhắc tới.

Gả chồng, gả chồng, dù ta đủ khả năng nuôi sống bản thân, vẫn không bằng thừa lúc còn trẻ mà tái giá, kết thân với nhà nào có ích thì càng tốt.

Dường như con sinh ra là để gả đi.

Đã , để ta tự mình chọn, còn hơn để người khác thay ta sắp đặt.

Ba năm sắp hết, ta bắt đầu chuẩn bị tự tìm chồng.

Ta là thứ nữ, từng qua một đời chồng, tiếng tăm chẳng mấy tốt.

Người tốt thì chẳng đến lượt ta, chỉ còn cách tìm một người có thân phận xứng với ta.

May mắn thay, ở kinh thành người đông như nêm, nếu thực lòng muốn tìm, vẫn có thể tìm .

Cuối cùng, ta ngắm trúng nhị lang nhà Lý Thị Lang bộ Hình.

Con trai thứ hai của ông ấy thích nam phong, năm xưa từng chơi nam sủng, còn vướng vào án mạng, may nhờ gia thế quyền quý nên mới cứu ra khỏi ngục.

Nữ tử tốt trong kinh thành không ai chịu gả cho hắn, nhà họ Lý đành tìm đối tượng ở bên ngoài vợ.

Ta cố ý ăn mặc tươm tất, đến phố Trường An.

Ta định đi bàn chuyện hôn nhân với vị nhị lang ấy.

Trời đổ mưa phùn, không mang ô, ta nép sát vào mé tường mà đi, cẩn thận tránh những vũng nước trên mặt đường.

Đã là món hàng chờ người đến chọn, váy áo không phép lấm bẩn.

Nữ tử phương xa nào bằng nữ tử kinh thành, mà nữ tử phương xa chưa chắc đã chịu đựng như ta.

Chỉ là ta không ngờ lại bị Tử Thần Quân thấy.

Thị vệ của hắn gọi ta lại, mời ta lên tầng ba của Hi Xuân Các.

Gian phòng nhã, hướng ra mặt đường, từ đó có thể rõ toàn cảnh phố Trường An. 

Người vừa trò chuyện với hắn mới rời đi, hương đốt còn chưa tắt, thị vệ thay trà mới, ta nhấp thử một ngụm, vị cay xộc lên, bên trong có thêm gừng xua lạnh.

Người kia cầm chén rỗng, thảnh thơi xoay xoay, chậm rãi hỏi:

“Trời mưa thế này, lại ăn mặc thế kia, ngươi định đi đâu?”

Ta thật lòng.

Tử Thần Quân không giống người thường, dáng vẻ tệ nhất của ta, hắn đều từng thấy qua.

Hắn từng có ơn với ta, là người tốt.

[ – .]

Hơn nữa, thân là Tử Thần Quân, là gia chủ nhà họ Lăng, tầm ảnh hưởng của hắn rộng lớn, biết đâu còn có người phù hợp với ta hơn cả nhị lang nhà họ Lý.

Tiểu nương vì dung mạo mà bị đích mẫu ghen ghét, còn ta thừa hưởng vẻ đẹp từ bà, dung mạo cũng không đến nỗi kém cỏi. 

Hôm nay ta trang điểm kỹ càng, là để nhị lang nhà họ Lý thấy còn có thể mang về ra mắt.

Mấy năm nay ta quản lý cửa hàng, xem như cũng có chút bản lĩnh chưởng gia. 

Dù sau này nhị lang có phong lưu đa , ta cũng không để tâm, ta chỉ có một cầu duy nhất: những tiệm ta dựng bao năm, sau khi thành thân, ta vẫn phải tiếp tục .

Còn về con cái, nhà họ Lý cần một đứa trẻ để che đậy sở thích long dương của nhị lang, mà ta cũng cần một đứa con để vững chỗ đứng chính thất. 

Chuyện con cái là chắc chắn phải có, khi nào sinh, sinh thế nào, đến lúc đó thương lượng cũng không muộn.

Ta càng , mặt Tử Thần Quân càng đen.

Đến đoạn chuyện sinh con, sắc mặt hắn gần như đen như đáy nồi.

Ta thầm đếm trong lòng, đây là lần thứ năm chúng ta gặp mặt rồi, mà mỗi lần gặp, hình tượng của ta trong mắt hắn chỉ có thể càng lúc càng tệ.

Một mảnh tàn hương cháy rơi xuống, kêu một tiếng “tách”, rớt xuống khay đồng.

Cuối cùng, hắn cũng buông cái chén không trong tay xuống bàn, “cạch” một tiếng vang nhẹ.

Hắn nhíu mày, giọng thấp, rõ ràng từng chữ:

“Thật ra cũng không cần phải phiền phức như .”

Ta tưởng hắn có cách nào hay hơn, nghe liền phấn khởi, đôi mắt sáng lên, vui vẻ ngẩng đầu hỏi:

“Quân thượng có cách gì?”

Hắn ta, thản nhiên đáp: “Gả cho ta là rồi.”

Hồng Trần Vô Định

Đúng lúc đó, một tiếng sấm vang trời bên ngoài. 

Ta bị tiếng sấm cho choáng váng, đầu óc trống rỗng, miệng bật ra một câu không thể vô duyên hơn nữa:

“Làm , quân thượng lợi gì chứ?”

Thị vệ đứng bên cạnh không nín nữa, hạ giọng nhắc khẽ:

“Lâm tiểu thư, quân thượng coi trọng người, đó là phúc phần của người đấy!”

Gả cho Tử Thần Quân, dù là thiếp, cũng đủ để giải hết mọi khó khăn của ta. 

Phụ thân chắc chắn không phản đối, nhà họ Giang bên kia cũng dễ giải quyết.

Nhưng… tiểu nương của ta cũng từng là thiếp. Cả đời bị đích mẫu đánh đập, nhục mạ. Mà Tử Thần Quân… rõ ràng có ý với Lâm Tuyết. 

Nếu sau này hắn thật sự cưới tỷ tỷ ta chính thất.

Ta bỗng thấy hoang mang: Chẳng lẽ, con đường mà tiểu nương từng đi, ta cũng phải đi lại một lần nữa sao?

Một tràng sấm nữa rền rĩ trên bầu trời. Ta cố định thần lại, kéo mảnh suy nghĩ đang rối như tơ trở về.

Mở miệng, không chỉ không đúng thời điểm, mà còn chẳng biết điều:

“Tạ ơn quân thượng, chỉ là… ta không muốn thiếp.”

Tử Thần Quân không gì.

Ta cũng chẳng dám thêm, không biết nếu hắn tức giận thì ta nên gì, chỉ dám len lén ngẩng mắt hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...