Trăng Thanh Gió Mát, [...] – Chương 13

Chương 13

Khi đó, trên mạng rất nhiều người mắng ta là “xấu người xấu cả nết”.

Cô ta bắt đầu phẫu thuật thẩm mỹ, càng sửa càng thấy không hài lòng với khuôn mặt của mình.

Nghe gia cảnh của ta không giàu có, sau đó bắt đầu vay nợ trên mạng.

Việc học hành bị gián đoạn nhiều, nhà trường cũng đưa ra hình thức xử .

Cuối cùng, khi không thể trả nợ, ta thậm chí trở thành nhân của một ông chủ trung niên.

Hứa Tinh tôi chằm chằm, giống như một kẻ điên, hét lên khản đặc:

“Tất cả là tại ! Cả đời tôi đều bị hủy hoại!!”

“Lâm Nguyệt Dã, dựa vào cái gì mà mọi người mến, còn tôi chỉ có thể sống trong bóng tối. Rõ ràng tôi giỏi hơn rất nhiều!”

Tôi mỉm điềm tĩnh:

“Có lẽ, đó là quả báo.”

Nhìn người con từng cao ngạo, giờ đây sa sút thảm trước mặt mình, tôi im lặng một lúc rồi :

“Gọi cảnh sát đi.”

22

Năm tốt nghiệp đại học.

Công sức không phụ lòng người, tôi giành chức vô địch Cúp Đào Lý.

Vừa bước xuống sân khấu, tôi đã thấy một người ôm bó hoa tươi, vẫy tay rối rít.

Tôi vui vẻ lao vào vòng tay ấy, hỏi:

“Em nhảy đẹp không?”

“Đẹp đến c.h.ế.t người, như một tinh .”

Anh ấy tôi, ánh mắt như một kẻ si mê.

“Chất vấn Trụ Vương, thấu hiểu Trụ Vương, trở thành Trụ Vương.”

Cùng năm đó, Kỳ Trầm đại diện quốc gia thi đấu Thế vận hội.

22 tuổi, lao mình trong làn nước, với tốc độ và nghị lực phi thường, bỏ lại đường kỷ lục thế giới phía sau, một lần nữa vượt qua chính mình.

Trong lễ trao giải, khi ngẩng đầu quốc kỳ năm sao từ từ kéo lên, mắt ấy đỏ hoe.

Khi phóng viên nước nhà phỏng vấn, ấy không kiềm mà bật khóc.

“Cảm ơn Tổ quốc, cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn… cảm ơn vợ tôi…”

Giọng ấy nghẹn ngào, nước mắt rơi lộp bộp, càng khóc càng .

Cuối cùng, mấy phóng viên cũng phải xúm lại dỗ dành ấy.

Đúng lúc này, như nhớ ra điều gì, ấy lúng túng rút từ túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương, tay run rẩy, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.

Phóng viên không biết sao, tôi với vẻ bất lực, vội vàng :

“Cô mau đồng ý đi, không thì chúng tôi cũng không dỗ nổi ấy mất.”

Tôi người đàn ông náo loạn này, khóc không ra nước mắt, cũng không xong.

Tôi nhanh chóng bước đến ôm ấy, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình.

“Được rồi, rồi.”

“Đồng ý với rồi.”

Một lúc lâu sau, ấy đỏ mặt hỏi tôi:

“Vợ ơi, vừa nãy trò mất mặt không?”

Tôi thở dài:

“Ừm… cũng… không đến nỗi…”

Anh ấy giơ hai tay lên cam đoan:

“Lần sau, lần sau nhất định không khóc nữa.”

Tôi im lặng, trợn mắt .

Lần nào cũng thế, lần nào cũng khóc như mưa.

Nửa hồ bơi toàn là nước mắt của chứ còn gì.

23

Trong những năm sau đó,

Kỳ Trầm đại diện quốc gia, giành hết vinh quang này đến vinh quang khác.

Còn tôi, nhờ sự nỗ lực của bản thân, cũng bước lên những sân khấu lớn hơn.

Năm 28 tuổi, Kỳ Trầm không còn đủ sức để bơi lội nữa, mang theo một sự nghiệp đầy danh dự, ấy giải nghệ.

Còn tôi, cũng nhường sân khấu lại cho những vũ công trẻ hơn, quay về giảng đường giáo viên.

Năm đó, chúng tôi bắt đầu kế hoạch sinh con.

Tôi lo lắng hỏi ấy:

“Anh xem, con chúng ta liệu có ngốc quá không?”

Anh ấy đáp:

“Nếu giỏi giang, nó sẽ báo đáp đất nước; nếu bình thường, nó sẽ ở bên niềm vui của cha mẹ.”

Chúng tôi chưa từng có một gia đình hay trọn vẹn.

Chúng tôi sẽ dùng cách thương chính mình thuở nhỏ để nuôi dạy con mình.

Mười năm sau ngày tốt nghiệp, chúng tôi mời về trường tham dự buổi lễ kỷ niệm với tư cách là cựu sinh viên ưu tú.

Đi cùng còn có một số học cũ.

Bỗng nhiên có người nhắc đến:

“Này, các cậu biết tin gì về Thẩm Dật chưa? Hình như nhà ta sản rồi.”

“Nghe hồi mới ra trường, ta đầu tư xây dựng bất sản kiếm khá nhiều tiền. Nhưng sau đó, ngành bất sản xuống dốc, dòng vốn bị đứt, các khoản đầu tư khác cũng lỗ nặng. Bây giờ công ty sản, còn bị cưỡng chế thi hành án nữa.”

Nghe , tôi ngẩn người, cảm thấy cái tên này sao mà xa lạ.

Có người bỗng quay sang hỏi:

“Này, Nguyệt Dã, hồi đó cậu có thích ta đúng không?”

Tôi điên cuồng lắc đầu:

“Không hề có chuyện đó!”

[ HOÀN ]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...