6
Tôi sống ở nhà họ Thẩm.
Hai nhà có giao , từ nhỏ đã định sẵn hôn ước.
Năm tôi mười tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn. Thẩm Dật nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Tiểu Dã, em vẫn còn có , sẽ luôn ở bên em.”
Tôi chuyển vào nhà họ Thẩm, cha mẹ đối xử với tôi rất tốt.
Tôi học múa từ nhỏ, mẹ đã mời cho tôi những thầy dạy giỏi nhất.
Tủ quần áo của tôi, đầy ắp những bộ đồ đẹp do bác Thẩm mua cho.
Nhưng dù tốt đến đâu, tôi cũng không phải con của họ.
Họ vốn xem tôi như con dâu tương lai.
Cho đến khi tôi gãy chân, không thể đi lại bình thường, họ bắt đầu cảm thấy một con dâu như không thể lên mặt .
Họ với tôi:
“Tiểu Dã, bác luôn xem cháu như con ruột. Tiểu Dật cũng chỉ coi cháu như em ruột mà thôi. Cháu yên tâm, bác nhất định sẽ tìm cho cháu một người chồng tốt.”
Trên bàn ăn, cha mẹ Thẩm gắp thức ăn cho tôi, hỏi han việc học hành của tôi.
Nhớ lại những lời của họ ở kiếp trước, tôi chỉ thấy nực .
Tôi đặt bát đũa xuống:
“Bác trai, bác , cháu muốn ở lại ký túc xá trường học. Như sẽ tập trung học tập hơn, bác cũng biết cháu không giỏi môn văn hóa mà.”
Họ có chút bất ngờ:
“Ký túc xá trường học có điều kiện kém như thế sao cháu ở ?”
“Tiểu Dã, đừng tạo áp lực cho mình quá, Tiểu Dật học giỏi, để nó kèm cháu là rồi.”
Tôi bình tĩnh lắc đầu:
“Không cần đâu, ấy dạo này bận thi đấu, cháu không muốn phiền.”
Bác Thẩm dường như nhận ra điều gì đó:
“Hai đứa có phải cãi nhau không?”
Thẩm Dật không gì, tôi chỉ :
“Không có đâu, ấy đối xử với cháu rất tốt, cháu cũng luôn coi ấy như trai ruột.”
Tôi tiếp tục:
“Tương lai, ấy nhất định sẽ tìm một ưu tú như ấy để con dâu của bác trai, bác .”
Ánh mắt Thẩm Dật khựng lại, tôi một cái.
7
Tôi không có tâm trạng ăn uống, liền đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nhưng dù nằm trên giường, cảm giác quen thuộc của những đêm mất ngủ từ kiếp trước lại ùa về.
Khi đó, chứng trầm cảm của tôi rất nặng, mỗi ngày đều phải dựa vào thuốc ngủ để có thể chợp mắt.
Mãi đến khi ở bên Kỳ Trầm, tôi mới dần dần chữa lành.
Những người mất ngủ luôn cảm thấy lo lắng và khó chịu.
Tôi dứt khoát đứng dậy, ra phòng khách rót một cốc nước.
Không ngờ lại gặp Thẩm Dật ở đó.
“Ăn chút đi, tối nay thấy em chẳng ăn bao nhiêu cả.”
Anh ta bưng bát hoành thánh gà mà tôi thích nhất, đặt trước mặt tôi.
“Còn giận chuyện ban ngày sao?”
Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, bất lực thở dài:
“Anh chỉ giận vì em đã học lớp 12 rồi mà không tập trung vào việc học.”
Thấy tôi không gì, ta đưa tay xoa đầu tôi.
“Được rồi, đừng giận nữa, hửm?”
Anh ta lại nhẹ nhàng bất đắc dĩ: “Đồ ngốc này.”
Anh ta luôn như , khi tôi cảm thấy tủi thân, ta sẽ dịu dàng vài lời an ủi.
Mà tôi thì thật ngốc nghếch, cứ hết lần này đến lần khác tha thứ cho ta.
Tự lừa dối mình rằng, ta thích tôi.
Bởi vì ta đối xử dịu dàng với tôi, những việc nhỏ nhặt tưởng chừng như rất quan tâm.
Thấy tôi vẫn im lặng, ta lại khẽ vuốt tóc tôi, giọng điệu đầy chiều:
“Em xem, sau này con của chúng ta có ngốc giống em không nhỉ?”
Kiếp trước, ta cũng từng câu này.
Khi ấy, tôi cảm vô cùng, nghĩ rằng ta đã từng mơ về tương lai của chúng tôi.
Nhưng không ngờ rằng, đó chỉ là lời bâng quơ sau khi và Hứa Tinh nhận giải thưởng, một giáo viên nào đó từng cảm thán:
“Hai người này nếu sau này đến với nhau, chắc chắn sinh ra con cái sẽ thông minh lắm đây.”
Anh ta không hề nghĩ đến việc cưới tôi, sinh con với tôi. Anh ta chỉ lo rằng nếu ở bên tôi, sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ của thế hệ sau.
Tôi nhếch môi , ta: “Anh yên tâm, sau này chúng ta sẽ không có con đâu.”
Thẩm Dật thở hắt ra một hơi, nhíu mày:
“Lâm Nguyệt Dã, cũng rất bận, không có thời gian dỗ dành cái tính khí thất thường của em.”
Tôi khẽ , bình thản đáp: “Sau này sẽ không còn nữa.”
8
Thẩm Dật không dỗ tôi nữa, quay người trở lại phòng của mình.
Tôi mang đôi mắt thâm quầng ra khỏi nhà, đi thẳng đến trước cửa nhà Kỳ Trầm, đập cửa ầm ầm.
Cha mẹ Kỳ Trầm đã ly hôn, ấy sống một mình trong căn nhà gần trường.
Cửa vừa mở, tôi không chần chừ lao thẳng vào lòng .
“Chồng ơi, em muốn ngủ với .”
“Cô… …”
Anh ấy ngỡ ngàng, hai tay giơ lên như không biết phải sao:
“Không phải, Lâm Nguyệt Dã, ông đây không có cung cấp cái dịch vụ này đâu!”
“Không có , em không ngủ …”
Bạn thấy sao?