Trong giọng của ấy có chút dè dặt xen lẫn hồi hộp.
“Ừ, chúng ta bắt đầu nhau từ khi tốt nghiệp cấp ba. Năm giành chức vô địch thế giới, đã cầu hôn em trước mặt toàn thế giới.”
Đôi mắt ấy sáng rực lên, hỏi tiếp:
“Vậy… chúng ta có con chưa?”
Tôi mỉm gật đầu:
“Ừ, sau khi chúng ta đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, tuyên bố giải nghệ ở tuổi 28. Em dần chuyển từ sân khấu sang giảng đường. Năm đó, chúng ta có một đứa con…”
Tôi cố gắng kìm nén sự cay xè nơi sống mũi.
Thật ra, năm giành chức vô địch thế giới, không hề cầu hôn tôi.
Cuộc sống của tôi trôi qua trong mơ hồ, hỗn loạn, chẳng ra gì.
Lâm Nguyệt Dã năm 25 tuổi Kỳ Trầm kéo ra khỏi vực sâu, lại kéo xuống vực tối tăm cùng mình.
May mắn thay, ở tuổi 18 của chúng tôi, mọi thứ vẫn còn kịp để thay đổi.
11
Giấc ngủ này thật sảng khoái, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Khi tôi thức dậy, Kỳ Trầm đã ra ngoài tập luyện từ sớm.
Anh ấy luyện bơi từ lúc bảy, tám tuổi đến giờ, suốt hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào, liên tục thử thách giới hạn của bản thân. Sự gian khổ này, so với những đêm học hành vất vả, quả thực khó lòng sánh kịp.
Khi tôi đến lớp, vừa khéo gặp giáo viên chủ nhiệm.
“Đúng lúc lắm, Nguyệt Dã. Sắp đến lễ tốt nghiệp rồi, chương trình luyện tập thế nào rồi?”
Tôi ngẩn người một chút, chưa kịp phản ứng thì cùng bàn đã lên tiếng trước.
“Thưa , Nguyệt Dã nhảy siêu đỉnh luôn! Hiệu quả dàn dựng cho tiết mục của lớp mình rất tốt ạ. Thêm vào đó là màn đệm đàn piano solo của Thẩm Dật, chắc chắn sẽ khán giả trầm trồ! Lớp mình nhất định đoạt giải quán quân!”
Cô giáo gật đầu hài lòng:
“Tốt, tranh thủ luyện tập thêm nhé.”
Lúc này tôi mới sực nhớ, lễ tốt nghiệp sắp đến gần. Toàn bộ nữ sinh trong lớp sẽ biểu diễn một tiết mục múa tập thể.
Giáo viên chủ nhiệm đã giao trọng trách này và còn rằng đây là cơ hội hiếm hoi để cả lớp thư giãn một chút. Vì , tất cả mọi người đều đến phòng tập múa để luyện tập.
Chương trình chọn là một điệu múa cổ điển do tất cả các nữ biểu diễn. Thẩm Dật sẽ đệm đàn piano và hát phụ họa bên cánh gà.
Thẩm Dật từ nhỏ đã chơi đàn piano rất giỏi, giọng hát cũng rất ổn.
Tôi thật sự muốn tập thể lớp giành vinh dự này, nên đã phải năn nỉ ta rất lâu, cuối cùng ta cũng đồng ý.
Chỉ là lúc này, trong phòng tập, Hứa Tinh lại đến muộn.
Một học không nhịn , buông lời trêu chọc:
“Này Hứa đại học bá, lần nào cũng để cả lớp phải đợi cậu, có thể bớt ích kỷ, nghĩ đến tập thể một chút không?”
Hứa Tinh thần thái điềm nhiên, đáp:
“Xin lỗi, vừa nãy thầy hiệu trưởng tìm tôi. Thầy bảo tôi và Thẩm Dật chuẩn bị phát biểu đại diện xuất sắc trong buổi lễ tốt nghiệp.”
Giọng ta không lớn, cũng không nhỏ, lại toát lên vẻ ưu việt đầy tự hào.
Có người bên cạnh khẽ lẩm bẩm:
“Khoe khoang cái gì cơ chứ?”
Sau khi Hứa Tinh đã nhập nhóm, tôi tiếp tục bài tập luyện trước đó:
“Được rồi, chúng ta ôn lại tác hôm qua nhé, sau đó sẽ phối hợp với phần đàn của Thẩm Dật một lượt.”
Mọi người đều nhảy khá tốt, chỉ có Hứa Tinh vẫn không theo kịp nhịp điệu.
Lúc này, sự bất mãn bắt đầu lan rộng:
“Này Hứa Tinh, cậu sao thế? Hôm qua tác này đã không học , bảo là về nhà luyện thêm, mà hôm nay vẫn không theo nổi à?”
“Đúng , có thể đừng kéo cả lớp tụt lại không?”
“Không phải học bá thì học gì cũng nhanh sao? Động tác đơn giản thế này mà cũng không à?”
Mọi người không ngừng phàn nàn.
Gương mặt Hứa Tinh thoáng qua chút khó chịu, ta lạnh lùng đáp:
“Chỉ là một chương trình nhỏ cho lễ tốt nghiệp thôi, dựa vào đâu mà phải chiếm thời gian học tập của tôi chứ?”
Cô ta dừng lại, rồi nhấn mạnh:
“Trước khi người khác, tốt nhất hãy xem lại thành tích của mình đi. Làm gì mà dám phí hoài tuổi trẻ ở đây như ?”
“Nhảy điệu múa này có ý nghĩa gì không? Có giúp các cậu cộng điểm thi đại học không?”
Lửa giận trong tôi lập tức bùng lên:
“Hứa Tinh, rõ ràng là cậu đến muộn và chưa tập tốt tác, tại sao lại đổ lỗi cho người khác?”
Cô ta bật lạnh lùng:
“Lâm Nguyệt Dã, rõ ràng là cậu muốn nổi bật, tại sao lại lôi kéo người khác nền cho cậu?”
Có người không nhịn , lớn tiếng :
“Đây là vinh dự tập thể, sao lại thành Lâm Nguyệt Dã muốn nổi bật? Cô ấy là học sinh múa, nếu không để ấy nhảy chính, chẳng lẽ để người nhảy sai bước như cậu sao?”
Nghe , mọi người lên.
Mặt Hứa Tinh tái đi, vẫn lạnh nhạt thốt ra một câu đầy khinh thường:
“Tôi không muốn tranh cãi với các người, thật là vô vị.”
Bạn thấy sao?