“Rõ ràng chính mới là kẻ kém cỏi, sao còn dám khinh thường người khác chứ?”
Tôi kéo nhẹ góc áo của Kỳ Trầm, quay đầu, cùng ấy sánh vai rời đi.
“Gửi ảnh cho em nhé, em muốn đặt hình nền.”
Kỳ Trầm nhếch môi :
“Chờ đã, để chỉnh sửa thêm.”
Tôi quay lại ấy, nửa nửa thật:
“Anh là đàn ông sao còn trắng hơn cả em ?”
Kỳ Trầm nhún vai :
“Đó là do nước hồ bơi và bột tẩy trắng nên cả thôi.”
…
15
Tan học, trên đường về nhà, tôi bị Thẩm Dật chặn lại giữa đường.
Tôi cảm thấy khó chịu:
“Anh muốn gì đây?”
Anh ta giải thích:
“Em không phải muốn thi vào Học viện Vũ đạo Bắc Kinh sao? Về nhà đi, sẽ giúp em bổ túc môn văn hóa.”
“Không cần.”
Kiếp trước, khi ta giúp tôi học bổ túc, luôn tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn.
Anh ta không thể hiểu , tại sao những câu hỏi đơn giản như tôi lại không thể nắm bắt.
Mỗi lần ta giúp tôi, cảm giác như đang chịu cực hình.
“Về việc chương trình biểu diễn ở buổi văn nghệ, là sai, xin lỗi.”
Giọng của ta hiếm khi dịu dàng như , thái độ lại hạ thấp:
“Đừng giận dỗi nữa không?”
Tôi bật lạnh lùng:
“Thẩm Dật, tôi chưa bao giờ giận dỗi . Bài vở của tôi không cần phải lo. Nếu rảnh rỗi thì đi tìm Hứa Tinh mà thảo luận thơ văn, triết học nhân sinh gì đó đi.”
“Tiểu Dã, không thích Hứa Tinh.”
Anh ta vội vàng giải thích, còn đưa ra lời hứa:
“Nguyện vọng đại học, sẽ điền Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh hứa với em.”
Tôi nhíu mày, trực tiếp vạch trần lời dối của ta:
“Nhưng chẳng phải và Hứa Tinh vừa nộp đơn vào một trường danh tiếng ở nước ngoài sao?”
Thẩm Dật vội vàng đáp:
“Tiểu Dã, chỉ thử thôi, không có ý định đi du học…”
Tôi chỉ cảm thấy buồn đến cực điểm.
Kiếp trước, ta cũng hứa sẽ cùng tôi đến Bắc Kinh.
Nhưng vào ngày tôi thi nghệ thuật, Hứa Tinh cố với tôi:
“Thẩm Dật hỏi tôi muốn học đại học ở đâu. Tôi tôi muốn du học, thế là cậu ấy cùng tôi nộp đơn vào cùng một trường. Cậu ấy không cho cậu sao?”
Cô ta tỏ thái độ cao ngạo, đầy vẻ khinh thường:
“Lâm Nguyệt Dã, cậu còn muốn dây dưa với cậu ấy đến bao giờ? Rõ ràng cậu ấy không thích cậu.”
“Trên thế giới này, chỉ có Thẩm Dật xứng với tôi, và cũng chỉ có tôi mới xứng với cậu ấy.”
Lần đó, vì những lời kích của Hứa Tinh, tôi không đậu vào trường mơ ước.
Trước câu hỏi của tôi, Thẩm Dật chỉ hời hợt giải thích rằng học ở nước ngoài có lợi thế hơn. Anh ta cũng khẳng định mình không thích Hứa Tinh.
Anh ta thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi, cho tôi danh phận .
Còn chỉ cần tôi chờ vài năm, đợi ta tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn.
Tôi đã tin lời ta.
Nhưng đến khi ta tốt nghiệp, ta lại rằng muốn tập trung vào sự nghiệp trước.
Sau đó, ta và Hứa Tinh cùng nhau khởi nghiệp, nắm bắt cơ hội vàng trong ngành, sự nghiệp của cả hai lên như diều gặp gió.
Còn tôi, những năm tháng đó, chỉ âm thầm biểu diễn trong đoàn múa, không nổi bật cũng chẳng ý.
Thầy luôn bảo tôi có tài năng, tác khi múa lại không có cảm .
Thẩm Dật và Hứa Tinh trở thành cặp đôi vàng trong mắt truyền thông, môn đăng hộ đối.
Còn lời hứa kết hôn của ta với tôi, hết lần này đến lần khác bị trì hoãn…
16
Tôi liếc con số trên lịch, ngày thi đại học càng lúc càng đến gần.
Dù sao thì Thẩm Dật cũng sắp ra nước ngoài, tôi cũng không còn lý do gì để chạy theo ta nữa.
Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa chúng tôi, hai kẻ học kém điên cuồng nhồi nhét kiến thức.
“Hiệp ước Mã Quan là do ai ký kết?”
“Không phải tôi ký…”
“Tôi biết không phải cậu!”
“‘Bắc Minh hữu ngư kỳ danh vi Côn, Côn chi đại…’”
“…một cái nồi sắt không nấu nổi?”
“Học mệt rồi, ăn chút gì không?”
“Được…”
Bận rộn cả nửa đêm, mà kiến thức chẳng chịu vào đầu chút nào…
Sáng hôm sau
Khi tôi và Kỳ Trầm vừa ra ngoài, không ngờ lại chạm mặt Thẩm Dật.
Bên cạnh ta còn có ba mẹ đi cùng.
Mấy người họ mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt toát lên sự kinh ngạc và tức giận.
Thẩm Dật là người đầu tiên lên tiếng chất vấn:
“Tiểu Dã, em hoàn toàn không ở ký túc xá trường, mà mấy ngày nay lại ở nhà cậu ta sao?”
Tôi không phủ nhận:
“Đúng .”
Ba mẹ ta nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi:
“Tiểu Dã, con là con , tại sao lại không biết liêm sỉ như ?”
“Chúng ta luôn coi con như con ruột, từ nhỏ đã nuôi con như tiểu thư, mà con lại tự sa đọa đến mức sống chung với một kẻ lêu lổng!”
“Mau về nhà với chúng ta ngay!”
Bạn thấy sao?