Tôi đứng yên lặng ở đó, lắng nghe những lời mắng mỏ của họ.
Sau đó, tôi khẽ nhếch môi, bình thản trả lời:
“Hai bác, những năm qua nhờ có sự chăm sóc của hai người, cháu vô cùng biết ơn. Nhưng cháu đã trưởng thành rồi, con đường phía trước cháu có thể tự mình bước đi.”
“Những năm qua, việc nuôi dưỡng cháu đúng là đã tiêu tốn không ít tiền của hai người. Nhưng sản nghiệp mà ba mẹ cháu để lại sau khi qua đời vẫn do hai người thay mặt quản lý. Phần lợi nhuận từ đó hẳn là nhiều hơn số tiền nuôi cháu rất nhiều, đúng không ạ? Cháu sẽ không đòi lại, coi như sự báo đáp cho công ơn dưỡng dục. Nhưng từ giờ trở đi, sẽ không cần phiền hai người nữa. Cháu sẽ nhờ luật sư để hoàn tất việc bàn giao.”
Nghe xong, cả hai người họ lập tức giận dữ:
“Lâm Nguyệt Dã, con nghĩ rằng chúng ta nuôi con chỉ vì tiền của gia đình con sao?”
“Quả nhiên không phải ruột thịt thì sẽ khác, nuôi lớn bao năm lại hóa ra một con sói mắt trắng.”
“Dù con không thông minh, chúng ta cũng chưa từng chê bai con, luôn coi con như con dâu tương lai. Vậy mà con lại báo đáp chúng ta thế này sao?”
“Con như , có xứng đáng với cha mẹ dưới suối vàng không?”
Những hình ảnh trong quá khứ lướt qua trong tâm trí tôi, khi tôi từng ngây thơ tin tưởng những lời của họ, để rồi chìm đắm trong sự lạnh nhạt, lãnh đạm của họ mà cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác mặc sức giày vò.
“Ha, các người coi tôi như con ruột? Nhìn nhận tôi là con dâu tương lai?”
Kiếp trước, mọi người đều chìm đắm trong sự ngọt ngào giữa Thẩm Dật và Hứa Tinh.
Chẳng một ai biết đến sự tồn tại của tôi, chính thức của ta.
Tôi không cam lòng, đã đăng bài lên mạng tiết lộ mối quan hệ giữa mình và Thẩm Dật.
Ba mẹ Thẩm Dật tức giận chất vấn tôi:
“Lâm Nguyệt Dã, con có biết sẽ hủy hoại hình tượng của Thẩm Dật, ảnh hưởng đến sự nghiệp của nó không?”
“Nó đã cho con danh phận , chúng ta cũng thừa nhận con, con còn muốn gì nữa?”
“Cả ngày không việc gì, chỉ biết ghen tuông, con Hứa Tinh người ta đi, sao mà xuất sắc thế?”
Nhưng đối diện với giới truyền thông, họ lại trả lời:
“Tiểu Dã là do từ nhỏ đã có hôn ước với Tiểu Dật. Cha mẹ con bé mất sớm, chúng tôi thấy thương nên nhận nuôi nó, luôn coi nó như con ruột. Từ bé, con bé đã quấn quýt gọi Tiểu Dật là .”
Chỉ trong chớp mắt, tên của tôi ngập tràn trên các mặt báo lá cải:
[Hôn ước từ nhỏ? Thời đại nào rồi còn ép buộc hôn nhân như ?]
[Người ta đã nuôi ta, mà lại quay ra cắn trả, đúng là kẻ vong ơn bội nghĩa.]
[Rõ ràng nhóm “Tinh Quang Dực Dực” là cặp đôi nhân hoàn hảo trong trường. Vậy mà em tối tăm này cứ phải chen chân vào.]
[Nghe hồi đi học, ta là một đứa lưu manh, hay bắt nạt Hứa Tinh.]
[Muốn nổi tiếng đến phát điên, nghe đâu chỉ là một kẻ nhảy nhót không ai biết tới.]
[Nhảy múa? Có phải là kiểu nhảy khêu gợi không?]
[Nhìn mặt là biết chỉnh sửa rồi. Thần thái cao quý của Hứa Tinh đè bẹp ta hoàn toàn.]
Thời gian ấy, tôi bị bới móc đời tư, bị bạo lực mạng, bị cả thế giới ruồng bỏ.
Và tất cả những điều này, đều là nhờ công lao của bọn họ.
Vì , kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
“Lâm Nguyệt Dã, nếu sau này hối hận, đừng có khóc lóc tìm chúng ta!”
Bà Thẩm tức tối ném lại câu này, cứ như bà đã nắm chắc trong tay rằng tôi sẽ có một cuộc sống thảm .
Thẩm Dật đứng bên cạnh, kinh ngạc trước hành vi và lời của tôi, rồi giận dữ chất vấn:
“Tiểu Dã, sao em có thể chuyện với ba mẹ như ?”
“Em còn chút lương tâm nào không?”
Tôi khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, nhạt:
“Không có. Tôi chính là kẻ vong ơn bội nghĩa, mong các người buông tha cho tôi.”
Ba mẹ Thẩm Dật kéo ta rời đi, không quên nhắc nhở:
“Con trai, về nhà thôi! Sau này đừng dính dáng gì đến nó nữa!”
17
Tôi lặng lẽ đứng yên tại chỗ rất lâu.
Lâu đến mức chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Kỳ Trầm bất ngờ ôm chầm lấy. Anh ấy khẽ hỏi, giọng trầm thấp vang lên bên tai:
“Lâm Nguyệt Dã, em có phải đã lừa không? Có phải kiếp trước em sống không hạnh phúc?”
Tôi khẽ chớp mắt, đôi mí run rẩy, mũi chợt thấy cay xè.
“Thật ra, chúng ta không phải đến sau khi tốt nghiệp cấp ba mới ở bên nhau…”
“Anh đã chạy theo em suốt nhiều năm, cuối cùng chỉ nhận lại toàn thương tích đầy mình.”
“Năm 25 tuổi, em bị trầm cảm nặng đến mức tự sát, lại vô ngã xuống sân khấu.”
Bạn thấy sao?