Trăng Treo Cao Trên [...] – Chương 11

Chương 11

Mà hắn thì xưa nay nghe những lời đó là giận tím mặt.

Những kẻ từng nhạo hắn, nếu gia thế còn thịnh vượng thì thôi, bằng không, kẻ nào cũng chẳng thoát khỏi tay hắn trả đũa.

Khắp chốn đều biết, con trai Binh bộ Thượng thư – Tiêu Tấn Dật, là kẻ có thù tất báo.

Chỉ vừa trông thấy Tiêu Tấn Dật, ta đã biết chuyện bại lộ.

Trong lòng dâng lên một cơn lạnh buốt.

Chỉ thầm nghĩ: “Hỏng rồi.”

Tiêu Tấn Dật bước tới, giả vờ hành lễ với ta: “Tham kiến Lục công chúa.”

Hắn vừa gọi thẳng tục danh của ta, sắc mặt Lương Thu Sảng lập tức tối sầm lại thấy rõ.

Sau lưng ta túa ra một lớp mồ hôi lạnh, ta hiểu một đạo lý.

Nếu lúc này tỏ vẻ hoảng sợ, chỉ khiến bọn chúng càng đà lấn tới, chẳng kiêng dè gì nữa.

Nếu ta giữ vững sắc mặt, trái lại sẽ khiến chúng phải dè dặt cân nhắc thực lực của ta.

Ta cố trấn định, ngẩng đầu, bình tĩnh Tiêu Tấn Dật, :

“Ta không tra gì cả, ngươi thả ta đi, chuyện hôm nay, bất kể ai hỏi, ta tuyệt đối ngậm miệng không nhắc đến, thế nào?”

“Lục công chúa chỉ toàn nghĩ chuyện đẹp đẽ.”

Tiêu Tấn Dật bước lại gần, bước không lớn, chỉ mấy bước đã đứng ngay trước mặt ta.

“Hỏi một câu đã, công chúa vì cớ gì lại tìm đến nơi này?”

Hỏi xong, hắn dừng lại, đứng trước ta.

Ta vốn ghét có kẻ lại gần sát như , lần này, đối diện áp lực do hắn cố nên, ta không hề lùi bước, trái lại còn mỉm , nhắc hắn:

“Tiêu Tấn Dật, dù ta không sủng ái, vẫn là một công chúa thân mang long mệnh.”

Hắn : “Chính vì , càng không thể để công chúa rời khỏi nơi này.”

Ta lạnh giọng:

“Dám mưu hoàng tộc, là tội tru di cửu tộc. Nhà họ Tiêu, họ Lương các ngươi đã thật sự chuẩn bị sẵn sàng rồi chăng?”

Bên cạnh, Lương Thu Sảng nghe , mồ hôi lạnh chảy thành dòng.

Thế Tiêu Tấn Dật chỉ khẩy:

“Nếu chẳng ai hay biết, thì công chúa c.h.ế.t ở đâu, ai quan tâm?”

Như để chứng minh cho lời hắn , cửa lớn bỗng truyền đến tiếng nha hoàn hớt hải:

“Đại nhân! Trấn Bắc vương đến bái phỏng… người… người hiện đang đứng ngoài cổng!”

“Ai cơ?!” Lương Thu Sảng hỏi.

“Trấn… Trấn Bắc vương!”

Lương Thu Sảng chân mềm nhũn, suýt ngã ngồi tại chỗ.

Tiêu Tấn Dật giật lấy cổ áo hắn, lôi người dậy, gằn từng tiếng như đinh đóng vào mặt hắn:

“Lương đại nhân, chuyện chúng ta đã , vốn dĩ đã là trọng tội tru di toàn tộc. Giờ muốn quay đầu thì đã muộn rồi, chỉ còn nước liều mạng đến cùng.”

“Trấn Bắc vương thì đã sao? Ngươi là mệnh quan triều đình, chẳng lẽ hắn dám ngang nhiên nhà ngươi à?”

“Ngươi ra ngoài ứng phó, tìm cách đuổi hắn đi.”

“Còn về phần nàng ta—”

Ánh mắt hắn lia sang ta, khóe môi nhếch lên nụ lạnh lẽo:

“Con tiểu tiện nhân kia chịu đòn, còn công chúa thân phận cao quý như ngươi, chỉ e đến hình cụ trông ra sao cũng chưa từng thấy.”

Hắn giơ tay, túm lấy tóc ta, hung hăng kéo mạnh xuống.

Lực đạo quá lớn.

Cả người ta bị hắn giật cúi gập xuống, miệng không nhịn kêu lên một tiếng đau đớn.

Ta biết, bản thân đã rơi vào tuyệt cảnh.

Ta nhắm mắt lại, liều mình, cất giọng gọi to, dùng hết khí lực hét lớn:

“Tam hoàng huynh! Cứu mạng!!!”

Sau gáy bỗng dưng đau nhói.

Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng.

Thân thể ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

13 

Một chậu nước lạnh hắt thẳng lên người ta.

Ta mở mắt ra, mí mắt còn vương ướt, đập vào mắt chính là gương mặt của Tiêu Tấn Dật.

Hắn mỉm , hỏi: “Công chúa tỉnh rồi à?”

Ta đưa mắt quanh bốn phía.

Nơi này là mật lao trong Lương phủ.

Ta trông thấy Lương Xuân Yên.

Nàng vẫn nằm bất trên đất, chẳng rõ sống c.h.ế.t ra sao.

Tiêu Tấn Dật thuận theo ánh mắt ta, cũng sang phía Lương Xuân Yên.

Hắn nhếch miệng : “Nói mới nhớ, ta còn chưa hỏi, chẳng hay công chúa có moi từ miệng Lương tiểu thư chỗ giấu bức thư kia là ở đâu chăng?”

“Bức thư nào?” – Ta hỏi lại.

Tiêu Tấn Dật nheo mắt dò xét ta, như thể muốn thấu xem ta là không biết thật hay giả bộ hồ đồ.

“Thôi ,”  Hắn xua tay.  

“Công chúa và ta không quen thân, tự nhiên sẽ chẳng biết ta ghét nhất là phí thời gian.”

Hắn cũng chẳng ngại dơ, ngồi bệt luôn xuống đất, rồi tiện tay chỉ sang một kẻ hành hình bên cạnh, : “Ngươi, đi đi, biểu hiện cho tốt, để công chúa mở rộng tầm mắt.”

Tên hành hình kia đáp: “Tuân mệnh.”

Dứt lời, liền cởi áo lột y phục, bước về phía Lương Xuân Yên.

Ta lập tức linh cảm bất thường, đột ngột sang Tiêu Tấn Dật, hỏi hắn: 

“Ngươi muốn gì?”

Hắn nở nụ với ta: 

“Công chúa nên cho rõ, xem Lương tiểu thư nằm dưới thân một tên nam nhân hôi hám dơ bẩn mà giang chân ra sẽ như thế nào.”

“Tiêu Tấn Dật,” Giọng ta run lên chẳng cách nào kiềm nổi.

“Ngươi mau bảo hắn dừng tay!”

Tiêu Tấn Dật thờ ơ đứng , chẳng chút lòng.

Tên kia đè lên người Lương Xuân Yên, kéo xé lớp áo mỏng như xé một tờ giấy rách.

Đôi mắt nàng trợn to, tuyệt vọng đến mức không còn phản kháng, chỉ khẽ run người, khóe mắt rớm lệ.

Nam nhân kia giật tung y phục trên người nàng.

Thân thể nàng giãy giụa, co giật một cái, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ đầy ai oán, vì sức cùng lực kiệt, không còn khả năng phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn thô bạo dang rộng hai chân nàng ra.

Ta liều mạng vùng vẫy, muốn thoát khỏi sợi dây đang trói c.h.ặ.t t.a.y chân mình.

Toàn thân ta xoắn vặn, kéo giật, giãy dụa, đến mức gần như muốn bẻ gãy xương tay để thoát ra khỏi sự trói buộc.

“Tiêu Tấn Dật,” Ta cuồng loạn kêu gào, “Nàng ấy không cho ta điều gì cả!”

“Lương Xuân Yên không tin ta!”

“Nếu ngươi bức c.h.ế.t nàng ấy.”

“Bí mật mà các ngươi muốn biết, vĩnh viễn đừng mong moi ra !”

“Tiêu Tấn Dật!”

“TIÊU TẤN DẬT!!!”

Tên kia bắt đầu đè ép, chuyển trên người Lương Xuân Yên.

“A!!!”

Ta tuyệt vọng gào thét, nước mắt rơi lã chã xuống mặt đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...