Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Hận bản thân bất lực!
Hận bản thân không thể một đao g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng!
Ta cắn mạnh đến rách môi, m.á.u tươi tràn ra khỏi miệng.
Ngay lúc ấy, bỗng vang lên những tiếng “phụt phụt”, ta bất giác ngẩng đầu lên, liền trông thấy một màn m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Máu phun thẳng vào mặt tên nam nhân kia.
Hắn lau khuôn mặt đầm đìa máu, quay đầu hướng về phía Tiêu Tấn Dật bẩm báo:
“Công tử, ả đàn bà này giấu d.a.o trong người, vừa rồi đã tự cắt cổ, c.h.ế.t rồi.”
Tiêu Tấn Dật hờ hững “Ồ” một tiếng, sắc mặt không đổi, :
“Tiếp tục.”
Tên kia đáp: “Tuân lệnh.”
Hắn xoay người, lại tiếp tục hành sự.
Móng tay ta cắm sâu vào lòng bàn tay, như thể ghim thẳng vào tim, m.á.u tuôn xối xả, đau thấu tâm can.
Ta trừng mắt hắn nhục t.h.i t.h.ể của Lương Xuân Yên.
Ta buộc bản thân phải thật rõ ràng, ghi khắc trọn vẹn cảnh tượng ghê tởm này vào tận đáy lòng.
“Tiêu Tấn Dật,” Ta nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như nhai thịt sống, nuốt m.á.u tươi, “Các ngươi, đúng là đáng chết!”
“Công chúa,” Tiêu Tấn Dật thản nhiên nhún vai, “ta sớm đã rồi, ta ghét nhất là phí phạm thời gian.”
“Ngươi xem, giờ chẳng phải mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi sao?”
“Trước đó, dù tra tấn thế nào, Lương Xuân Yên vẫn cắn răng chịu đựng, sống c.h.ế.t cũng không để bản thân c.h.ế.t đi.”
“Thế mà giờ, chỉ vừa trông thấy ngươi xong, nàng ta lại buông hơi thở cuối cùng.”
“Ngươi xem, vì sao lại như thế?”
Ta không đáp lời.
Nước mắt như suối nhỏ lặng lẽ tuôn chảy trên mặt, n.g.ự.c ta chợt nghẹn lại, khí huyết trào lên
Ta không kìm , há miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Tiêu Tấn Dật bật ra hai tiếng “chậc chậc”, rồi từ dưới đất đứng dậy, kéo tay áo lên, lau vệt m.á.u bên khóe môi ta.
“Công chúa khí tính cũng thật lớn, chỉ mới đứng ngoài cuộc mà đã tức đến mức thổ huyết. Nếu chuyện này xảy ra trên thân công chúa, e rằng giận quá mà c.h.ế.t cũng nên.”
“Phì!”
Ta nhổ một bãi nước bọt thẳng vào mặt hắn.
Tiêu Tấn Dật nheo mắt lại, ánh lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Ngay lúc đó, có một tiểu đồng vội vàng chạy tới, khom lưng bẩm:
“Công tử, đại nhân nhờ ta truyền lời, Trấn Bắc vương đã rời đi, xem ra chỉ là ứng phó qua loa.”
Tiêu Tấn Dật nghe liền nở nụ mãn nguyện: “Biết rồi.”
Tiểu đồng cúi đầu lui xuống.
Vẻ mặt Tiêu Tấn Dật giãn ra, đưa mắt ta, :
“Nếu ta nhớ không lầm, công chúa và Tam hoàng tử xưa nay cũng chẳng mấy thân . Hắn đã đích thân đến đây một chuyến, coi như đã nhân nghĩa vẹn toàn rồi. Công chúa chẳng lẽ còn trông đợi hắn vì tìm người mà lật tung cả Lương phủ sao?”
Ta cụp mắt, khóe môi khẽ cong, nở nụ chua chát:
“Ta chưa từng ôm hy vọng như .”
Tiêu Tấn Dật không gì.
Hắn ta một hồi, chợt lên tiếng:
“Thuở nhỏ, bọn con cháu thế gia thường hay giễu cợt ta sau lưng, ta là lùn mà đội mũ cao, gà trống gắn lông chim.”
“Có lần ta theo phụ thân vào cung dự yến tiệc, ai ai cũng lấy ta ra trò .”
“Duy chỉ có công chúa, chưa từng một lời châm chọc.”
“Cảnh Hòa Công chúa còn muốn ép người vài câu,”
“người giả vờ ngốc nghếch, bảo mình cũng lùn.”
“Người còn , Tiêu đại nhân thân hình cao lớn như thế, Tiêu Tấn Dật sau này nhất định cũng sẽ cao, chỉ là lớn chậm hơn người ta một chút mà thôi.”
Nói đến đây, Tiêu Tấn Dật bất chợt bật , sau đó lại tiếp:
“Khi ấy ta coi lời người như châm ngôn mà sống, hằng mong một ngày bản thân có thể cao lên thật sự. Nhưng rốt cuộc, lời an ủi cũng chỉ là lời dối trá mà thôi, sao có thể tin thật ?”
“Phụ thân không ưa dáng vóc thấp bé của ta, lại hài lòng vì ta lòng dạ độc ác.”
Hắn dừng lại, nụ dần tắt, thay vào đó là vẻ âm trầm lạnh lẽo như mây đen phủ kín.
“Công chúa, ta không muốn dùng hình với người.”
“Chỉ cần người cho ta biết bức thư ấy giấu ở đâu, ta sẽ cho người c.h.ế.t một cách thống khoái, tuyệt đối không để người phải chịu khổ.”
14
Ta không một lời.
Tiêu Tấn Dật bất đắc dĩ thở dài: “Công chúa sao phải cố chấp đến ?”
“Nói cho cùng, họ Thiệu hay Lương Xuân Yên, có liên quan gì tới người?”
“Nếu hôm nay, kẻ chịu nhục chính là người thì sao?”
“Cho dù người đem bức thư kia dâng lên trước mặt Thánh thượng, thì có ích gì? Thế nhân sẽ chẳng ai vì người một mình mạo hiểm mà tán dương dũng khí, cũng chẳng ai vì người tra ra chân tướng mà khâm phục cốt cách thanh cao của người.”
“Bọn họ chỉ xem người là miếng thịt thối bị người ta vứt bỏ, như ruồi như dòi kéo đến, dùng lời lẽ độc ác nhất để nhục mạ, để giễu cợt, để chê.”
“Công chúa, người nên hiểu rõ, sống mà không lọt vào mắt thế gian, chính là nỗi khổ lớn nhất đời người.”
Ta bỗng ngẩng đầu, hỏi hắn:
“Tiêu Tấn Dật, ngươi có biết vì sao ngươi sinh ra thân hình thấp bé không?”
Hắn mím chặt môi, dường như đoán ta sắp buông lời cay độc, sắc mặt liền trầm xuống trước.
Ta bật , trong mắt ánh lên tia độc lạnh, cố ý chọn lời đau nhất để đ.â.m vào hắn:
“Bởi lũ chuột nhắt sống nơi tăm tối vốn không xứng cao lớn. Ngươi trời sinh đã bị khinh miệt, chỉ nên kẻ lùn mà thôi!”
“Công chúa, nếu là ta, sẽ chẳng dại gì buông lời sắc sảo chỉ để thỏa mãn lúc này.”
Vì giận dữ, gân xanh vốn chẳng rõ nơi cổ hắn liền nổi cộm, tím đen như sắp nổ tung, theo nhịp thở phập phồng dữ dội.
Ta thấy, trong lòng chỉ thấy sảng khoái.
Nhưng sảng khoái chưa bao lâu.
Hắn rút roi da, quất thẳng lên người ta.
Chiếc roi ấy có móc nhọn, mỗi lần vung xuống, rút ra sẽ kéo theo cả mảng thịt.
Ta đau đến thét lên.
Mỗi một roi hắn đánh, hắn lại đếm một tiếng.
Bạn thấy sao?