Những lời này không khơi dậy bất kỳ phản ứng nào từ nàng.
Nàng vẫn nằm bẹp dưới đất như cá c.h.ế.t khô kiệt sức sống.
Ta tiếp tục :
“Ta không rõ ngươi bị giam vào đây từ khi nào. Gần đây, Thiệu Lão phu nhân dẫn theo nữ nhân và trẻ nhỏ trong tộc quỳ ngoài Trường Trực môn, cầu xin Thánh thượng điều tra chân tướng Đông Kiên thất thủ, chuyện này ngươi có nghe đến chăng?”
Lương Xuân Yên vẫn im lặng.
Ta không ngừng lời:
“Đám phụ nhân nhà họ Thiệu quỳ suốt một ngày một đêm ngoài thành Đông Kiên, Thánh thượng cũng không chịu triệu kiến.”
“Hôm sau, ta đã đến Trường Trực môn, quỳ cùng họ.”
“Cũng chính lúc ấy, ta nghe rằng ngươi từng suýt nữa đính hôn với Thiệu Hoài An.”
Hàng mi dài của nàng khẽ run lên.
Ta khẽ thở phào.
Nàng ít nhất còn nghe , cũng còn hiểu .
“Ta biết ngươi nghi ngờ ta. Không giấu gì ngươi, việc ta dám đến tìm ngươi hôm nay, là đang mạo hiểm lớn.”
“Nếu thân phận của ta bị bại lộ, e rằng kết cục cũng không khác gì ngươi lúc này.”
“Ta liều mình tới đây, chỉ vì muốn đánh cược, cược xem liệu có thể lấy chút manh mối hữu dụng từ ngươi hay không.”
“Nếu có thể phơi bày sự thật về việc thành Đông Kiên thất thủ, thì ta sẽ lập đại công.”
“Ta tuy mang thân phận công chúa, lại chẳng phụ hoàng sủng ái.”
“Chỉ có lập công lớn, ta mới có hy vọng cầu một phủ công chúa, thoát khỏi chốn cung cấm này.”
“Lương Xuân Yên, ngươi có thể tin ta. Ta lấy danh nghĩa của mẫu thân ta mà thề.”
“Nếu bí mật mà ngươi cất giấu thật sự có thể rửa sạch oan khuất cho Thiệu Hoài An cùng hai mươi lăm vị tướng sĩ nhà họ Thiệu, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình công bố sự thật, giải oan cho bọn họ.”
Lương Xuân Yên lại một lần nữa mở mắt.
Lần này, trong ánh mắt mơ hồ của nàng dần dần kết tụ một tia thần sắc.
Nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc nhẫn phỉ thúy mà Thiệu lão phu nhân tặng, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng:
“Hôm ấy, ta quỳ xuống vì phụ nhân nhà họ Thiệu. Nhờ đó, lão phu nhân Thánh thượng triệu kiến. Để cảm tạ, bà ấy đã trao cho ta chiếc nhẫn này.”
“Ta không biết có thể dùng nó tín vật hay không. Ngươi cứ thử xem qua một chút.”
Ngón tay sưng tấy của Lương Xuân Yên cứ mân mê mãi lên chiếc nhẫn, nàng muốn đưa chiếc nhẫn lại gần mắt để cho rõ, thử đi thử lại mấy lần đều bất lực.
Ta thấy rõ sự chật vật của nàng, sóng mũi bỗng cay xè.
Ta lấy lại chiếc nhẫn phỉ thúy, thay nàng giơ lên trước mắt để nàng có thể kỹ.
“Ta nhận ra.”
Giọng nàng khản đặc, tựa như ống họng khô nứt, mỗi chữ bật ra đều vỡ vụn.
“Ta từng thấy lão phu nhân đeo chiếc nhẫn này. Đây là vật bà ấy trân quý nhất.”
“Ngươi nhận ra là tốt rồi.”
Ta : “Chúng ta không có nhiều thời gian, ngươi hãy cho ta biết bí mật ấy là gì!”
Lương Xuân Yên vươn tay về phía ta:
“Đỡ… đỡ ta dậy.”
Ta theo lời nàng, dìu nàng ngồi dậy khỏi mặt đất.
Nàng không còn chút khí lực nào, chỉ có thể tựa vào vai ta.
Rất nhẹ.
Những chiếc xương lởm chởm sau lưng nàng cấn đến mức khiến vai ta đau nhói.
Ta cố cắn môi, cưỡng ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Nếu nước mắt không thể giải quyết vấn đề, thì mỗi giọt đều là lãng phí.
Thay vì khóc, chi bằng nghĩ cách giải quyết.
Khóc thì gì chứ?
Lương Xuân Yên nghiêng người dựa vào lòng ta, gom góp chút sức lực, mới mở miệng:
“Hoài An từng gửi cho ta một phong thư. Trong thư nhắc đến một người gọi là Kỹ Cơ lão nhân.”
“Lão nhân ấy là kỳ tài. Sau khi Hoài An tìm người, đã lập tức đưa tới Cục Chế tạo của Bộ Binh.”
“Thành Đông Kiên thất thủ, Hoài An tử trận… ban đầu ta cứ ngỡ quân Đại Thịnh thực sự không địch lại Bắc Địch…”
“Mãi đến sau này, khi Tam hoàng tử lĩnh binh xuất chinh, ta vô nghe phụ thân mật đàm cùng người khác, rằng vũ khí công thành của Bắc Địch chính là do Kỹ Cơ lão nhân chế tạo.”
“Cái c.h.ế.t của Hoài An… e rằng là do có kẻ tiết lộ bản vẽ chế tạo trong cung.”
“Là người của Bộ Binh.”
“Là kẻ của Bộ Binh!”
Quả nhiên là như !
Ta bắt trọng điểm, vội hỏi:
“Thế phong thư ấy đâu rồi?”
Lương Xuân Yên gắng gượng nghiêng người đến sát tai ta, thì thầm mấy câu.
Ta nắm chặt bàn tay ướt lạnh của mình.
Thì ra nàng giấu bí mật ở nơi đó!
Sau khi hỏi xong mọi chuyện, ta nhẹ nhàng đặt nàng nằm trở lại mặt đất.
Nàng mở to mắt ta, ánh mắt tha thiết.
Ta gần như cắn rách môi mình, khẽ với nàng:
“Ngươi hãy cố gắng thêm chút nữa, ta nhất định sẽ tìm người tới cứu ngươi.”
Nàng lắc đầu, rơi giọt lệ vừa kịp ươn ướt nơi khóe mắt:
“Ta chỉ có một tâm nguyện. Nếu sự thành công, mong công chúa vì ta mà ra mặt.”
“Ngươi đi.”
“Nếu họ Thiệu không chê… xin… xin nhận ta người nhà họ Thiệu để… để hợp táng cùng Hoài An.”
Ta nắm tay nàng, trịnh trọng hứa:
“Chỉ cần ngươi sống sót, Thiệu lão phu nhân ắt sẽ tự mình đến đón ngươi hồi phủ, chủ mọi việc. Tên ngươi sẽ viết vào gia phả nhà họ Thiệu, lấy danh nghĩa chính thất của Thiệu Hoài An.”
Nàng như xa xăm về một nơi nào đó, khóe môi hiện lên một nét mong chờ mờ nhạt:
“Đa tạ công chúa, Xuân Yên chờ đến ngày ấy.”
11
Lương Thu Sảng đứng chực ngoài cửa, vừa thấy ta, liền bước nhanh tới nghênh đón:
“Nguyệt , chuyện đã thành chưa?”
Ta cố tỏ vẻ thần bí, không trả lời, trái lại cất giọng đầy ẩn ý:
“Lương đại nhân, ngài quả thật sinh một đứa con tốt!”
Không đoán ý trong lời ta, Lương Thu Sảng gượng :
“Con tiện nhân kia xương cốt cứng cỏi vô cùng, dỗ ngon dỗ ngọt, uy h.i.ế.p dụ dỗ, cách gì cũng dùng rồi, mà nó cứ cắn chặt miệng không chịu .”
Bạn thấy sao?