Tranh Không Nói Nhưng [...] – Chương 4

CHƯƠNG 4

“Còn định lừa tôi? Nhà họ Phó kiếp trước phát triển tới đỉnh cao có liên quan gì đến ?”

Ánh mắt ta tôi chẳng khác nào một kẻ ăn cắp công sức của người khác.

Tôi muốn giải thích, đối diện lại là đôi mắt không có lấy chút tin tưởng.

Thôi

Tôi bất lực nhắm mắt lại.

Nhưng giây tiếp theo, một tiếng hét đau đớn xé toạc không gian vang lên.

Tôi giật bắn mình — người đang quỳ trước mặt tôi lúc này… không còn là Phó Vũ Trạch nữa.

Thấy rõ người đó, tôi bỗng thấy choáng váng.

Tôi đưa tay dụi mắt đang rát và mờ đi vì đói khát.

Người đó nắm lấy cổ tay tôi, giọng đầy lo lắng:

“Mắt em khó chịu à?”

Cảm nhận nhiệt độ trên tay ấy, tôi mới dè dặt cất lời:

“Anh… chẳng phải đã chết rồi sao?”

5

Quản Gia Vinh chỉ nhẹ nhàng siết lấy tay tôi, ánh mắt lấp đầy những cảm mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi.

“Anh đã quay về rồi.”

Phó Vũ Trạch loạng choạng đứng dậy, gào lên:

“Mày là ai! Dám đánh tao à?”

Có người nhận ra , vội đỡ Phó Vũ Trạch, thấp giọng :

“Hình như là tam thiếu gia nhà họ Quản… Mấy năm trước nghe chết rồi cơ mà?”

Phó Vũ Trạch dường như cũng nhớ ra giới quý tộc thủ đô từng có nhân vật như , ta chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên ngộ ra:

“Tưởng ai, thì ra là cái thằng Quản Gia Vinh — bị cha mẹ vứt bỏ ấy mà.”

Quản Gia Vinh bế tôi đứng dậy, chỉ lạnh nhạt một tiếng:

“Cút.”

Tôi đã chẳng còn tâm trí nghĩ đến gì khác, ánh mắt cứ dính chặt trên người .

Phó Vũ Trạch tiến lên, kéo tay tôi lại:

“Triệu Khả Tình, xuống đây cho tôi!”

Tôi chẳng thèm ta, chỉ khẽ lắc đầu, dứt khoát:

“Không.”

Quản Gia Vinh liền kéo tôi ra xa ta, gạt tay Phó Vũ Trạch ra:

“Buông cái tay bẩn thỉu của ra. Khả Tình bây giờ không còn liên quan gì đến nữa.”

Phó Vũ Trạch định phản bác, đột nhiên sững người — đúng là .

Ai cũng biết tôi đã không còn là vị hôn thê của ta.

Thế một cảm giác chiếm hữu kỳ lạ lại trào dâng trong lòng Phó Vũ Trạch, khiến ta gào lên:

“Cô ta với cậu thì có quan hệ gì?!”

Người ngoài vào đúng là không thấy liên hệ gì giữa tôi và Quản Gia Vinh, hai nhà cũng chẳng có qua lại.

Nhưng thực ra, ấy là sư huynh của tôi lúc học vẽ.

Cả hai chúng tôi đều theo học một vị họa sĩ bậc thầy quốc bảo — người đã sớm lui về ở ẩn.

Chỉ là không ai biết điều đó.

Ông nội từng dặn chúng tôi: “Trong cái giới này, biết ẩn mình mới là sống sót.”

Thế nên kiếp trước, dù nhà họ Phó sắp sụp đổ, tôi vẫn không dùng tay phải để cầm cọ.

Tôi chỉ ngày đêm luyện tập, khiến tay trái của mình vẽ một phong cách hoàn toàn khác.

Có thể là nhờ thiên phú, cuối cùng những bức tranh đó cũng bán với giá hàng triệu.

Quản Gia Vinh không đáp lại câu hỏi kia, chỉ cúi đầu tôi — vẻ yếu ớt trong vòng tay khiến không giấu nổi xót xa.

Phó Vũ Trạch còn định chặn đường thì có người ghé tai ta nhắc nhỏ:

“Cậu Phó, nghe tinh thần của Quản Gia Vinh có vấn đề… Mẹ ruột cũng bị cậu ta chết rồi đấy.”

Phó Vũ Trạch nghe xong liền ngẩng đầu, ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt âm u của Quản Gia Vinh, giọng bất giác run lên:

“Chờ đấy! Đợi ông cụ nhà họ Triệu về, ông ấy sẽ đòi lại công bằng cho tôi!”

Nghe đến đây, tôi cũng bật thành tiếng.

Trong giới thiếu gia kinh thành này, người ông nội tôi quý nhất… chính là Quản Gia Vinh.

Chỉ tiếc rằng ai cũng tưởng ấy đã chết.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy lạ là: kiếp trước, trước khi tôi chết, hoàn toàn không nghe chút tin tức nào về .

Vậy mà hôm nay… lại xuất hiện ở nhà họ Triệu?

Quản Gia Vinh chỉ để lại một câu:

“Tôi sẽ chờ.”

Rồi ôm tôi rời khỏi đám đông.

Giang Mạn Lệ vội bước đến, ôm chặt cánh tay Phó Vũ Trạch, châm chọc:

“Hai đứa sao chổi lại dính lấy nhau, không thấy xui à?”

Thấy sắc mặt Phó Vũ Trạch vẫn chưa khá hơn, ta lại tươi nịnh nọt:

“Lão gia nhà họ Phó chẳng phải sắp về rồi sao? Đến lúc đó, bọn họ sẽ phải trả giá.”

Phó Vũ Trạch lúc này mới lấy lại tinh thần, lạnh:

“Đúng , lão gia nhà tôi thương tôi nhất. Dám đối xử với tôi như … Tôi chờ ngày hắn phải quỳ xuống xin lỗi!”

6

Sau hai ngày truyền dịch trong bệnh viện, cuối cùng tôi cũng đã khá hơn một chút.

Tôi rốt cuộc cũng có thể hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng:

“Anh, hôm đó sao lại đến nhà họ Triệu?”

Tay Quản Gia Vinh đang lột vỏ quýt khựng lại chốc lát.

“Em đoán xem?”

Tôi nhận lấy một múi quýt, nhét vào miệng:

“Đến tìm ông nội đúng không?”

Ngoài lý do đó, tôi thật sự không nghĩ ra gì khác.

Nhưng lời tiếp theo của suýt khiến tôi nghẹn đến không thở nổi.

“ Em cũng trọng sinh rồi đúng không?”

Phó Vũ Trạch thì tôi không muốn nhắc tới, đối với Quản Gia Vinh, tôi không nỡ dối.

“Anh cũng à?”

Tôi không ngờ việc trọng sinh lại dễ dàng như thế… hóa ra ai cũng có thể trở lại?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...