“Tới đây. Không phải muốn tôi giúp sao?”
Thanh niên cao gầy ngồi bên giường, gương mặt điển trai tươi , nhướng mày .
Cô rụt bả vai, do vừa chạy nên quần áo trên người có phần xộc xệch, mái tóc đen tuyền bết vào đôi má đẫm mồ hôi. Do vừa vận kịch liệt nên trên khuôn mặt trắng như gốm sứ ửng lên vệt hồng xinh đẹp như một bông hoa mong manh.
Lúc này, đóa hoa đó đang cực kì chật vật, hàng mi ẩm ướt rũ xuống như bị mưa ướt.
Yết hầu Chu Cẩn Lễ cuộn lên lăn xuống, khi lên tiếng lần nữa, giọng hắn có phần khàn khàn khó nhận ra.
“Đổi ý à?”
Nụ hắn nhạt dần, giọng điệu mang chút nguy hiểm.
“Chú tôi và những người đó vẫn đang tìm ngoài kia. Chắc cũng không muốn họ biết dâu của hai tôi xông vào phòng tôi…”
Mỗi câu hắn đều khiến cơ thể run lên, đến cuối cùng, ngắt lời hắn, dường như không thể chịu nữa.
“Tôi không đổi ý.”
Cô đi về phía hắn, : “…Xin giúp tôi.”
…
Đôi lúc cảm thấy mình rất xui xẻo.
Cô sinh ra trong một dòng họ giàu có phú quý, người trong họ nhiều đến mức không thể đếm xuể. Cha mẹ bản tính trăng hoa, trừ và em trai ( công nhận là m..áu mủ chính thống), mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu con trai riêng, con riêng tìm đến nhà .
Dòng họ nhà cực kì khổng lồ, cha cũng chỉ là một chi phụ không mấy quan trọng trong họ. Từ trước đến giờ, chưa từng nghĩ vị trí người thừa kế dòng họ sẽ rơi xuống nhà .
Vì cái ghế người thừa kế đó mà những người trong họ đều đ..iên cuồng muốn đưa các đối thủ cạnh tranh vào chỗ c..hết. Cô còn tưởng nhà mình chỉ là một chi phụ, những chuyện đó không liên quan đến nhà ; cho đến mấy tháng sau, Trưởng tộc tuyên bố người thừa kế là em trai .
Ở một góc không để ý, em trai ôm tham vọng đáng sợ tham gia vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi.
Vì vị trí kia, những người đó có thể ăn thịt người không nhả xương, mà đứa em trai hiền lành vô của lại có thể mở ra một con đường m..áu và chiếm cái ghế đó.
Cô còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã nhận tin dòng họ muốn gả cho nhà họ Chu.
Họ Chu là dòng họ đứng đầu thành phố B, sản nghiệp trải rộng toàn thế giới, là sự tồn tại mà mười dòng họ như cũng không thể chọc .
Dòng họ muốn kết hôn với một giám đốc thuộc hội đồng quản trị nhà họ Chu.
Giám đốc thuộc hội đồng quản trị đó năm nay đã ngoài bốn mươi, vợ trước qua đời còn chưa một tháng ông ta đã điểm danh ở đủ mọi buổi tiệc, nổi tiếng ăn chơi.
Hôm nay, dòng họ , không, là em trai muốn cưới thành viên hội đồng quản trị đó để củng cố vị trí của y.
Đương nhiên không muốn, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, là độ tuổi đẹp nhất thanh xuân, không muốn c..hết trên giường gã giám đốc kia.
Nhưng em trai là cầu xin bằng giọng điệu cực kì đáng thương.
Trời sinh y có vẻ ngoài vô cùng ngây thơ, trước khi y ngồi lên vị trí cầm quyền cả dòng họ, không hề biết y có thể dùng dáng vẻ vô tội đó vặn gãy cổ một người mà không hề thay đổi sắc mặt.
Y chỉ vừa trưởng thành, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự ỷ lại vào . Y ôm eo , kể lể y đã vất vả thế nào mới leo lên vị trí đó với khóe mắt đỏ hoe, cầu xin hãy giúp y một chút.
“Chị ơi, mỗi mình chị mới giúp em thôi… chỉ cần chị kết hôn với giám đốc kia em sẽ có sự ủng hộ của nhà họ Chu… Những người đó đều muốn g..iết em, chị… em không thể thất bại …”
Y nghe cực kì đáng thương, khiến người khác phải mềm lòng, song không tài nào có thể đồng ý với y , mặc kệ em trai thuyết phục cỡ nào, cũng không chịu nhượng bộ.
Vì , em trai , đứa em trai ngoan của đã lợi dụng lòng tin của và nhốt lại, không cho ra ngoài, còn đánh thuốc mê khiến bất tỉnh cả ngày.
Cho đến ngày kết hôn của và gã giám đốc mới người ta đánh thức, sau đó mặc vào bộ váy cưới, trang điểm xinh đẹp.
Em trai dựa vào cạnh cửa với nụ kiều trên môi, : “Chị ơi, tân hôn vui vẻ. Xin lỗi vì đã nhốt chị quá lâu.” Y vô tội: “Nhưng nếu chị nghe lời chút thì đâu đến nỗi như .”
Cô bóng y trong gương, cũng thấy gã đàn ông trung niên bụng bự đang mình chằm chằm với đôi mắt chứa đầy dụ..c vọng đứng phía sau y.
Ông ta là gã giám đốc kia.
Cô nghĩ mình nhất định phải một cái gì đó.
Cô sang nơi khác, vừa hay thấy một chàng trai cao lớn bước vào tầm mắt.
Hắn đưa lưng về phía , chiếc cổ thon thả thẳng tắp, bờ vai dày rộng, thắt lưng chiếc sơmi ôm dáng tôn lên một cách tinh tế.
Cô thấy gã giám đốc vội vàng cúi đầu với vẻ sợ sệt không dễ phát hiện ngay khi bắt gặp hắn.
Ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng chàng thanh niên nọ, cho đến khi hắn khuất hẳn sau khúc quanh.
Một ý tưởng nảy ra trong đầu , cho dù ý tưởng đó có hoang đường đến thế nào cũng phải thử một lần.
Bạn thấy sao?