Tránh Vỏ Dưa Gặp [...] – Chương 4

4

Trước khi ra cửa, chàng trai “đơn thuần” ấy hôn lên trán như mọi ngày để rồi nhận ra lập tức cứng đờ cả người.

Hắn thoáng khựng lại, hỏi với giọng điệu như thường: “Tâm trạng không tốt à?”

Cô lắc đầu, không gì.

Chu Cẩn Lễ chớp mắt, đột nhiên khẳng định, : “Chắc chắn tâm trạng em đang không tốt. Vì ai?”

Hắn liệt kê tên của vài người, đều là những người thân thiết với trong nhà họ Chu.

Sắc mặt trở nên tái nhợt một cách rõ rệt.

Chu Cẩn Lễ vẫn đang đăm đăm .

Hoặc cũng có thể , chỉ cần ở đó, hắn khó có thể rời mắt khỏi .

Tình của hắn dành cho tăng trưởng nhanh đến mức chính bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.

Hắn như một con ch..ó bị bỏ đói lâu ngày rốt cuộc cũng thấy xương, chỉ hận không thể nuốt ngay cục xương vào bụng, quá quý giá nên phải cẩn thận giấu kĩ.

Bởi vì quá thích nên hắn tuyệt đối không thể đánh mất.

Chu Cẩn Lễ sờ gương mặt tái nhợt của , cúi xuống thương hôn lên đôi môi hồng hào của ; khi hắn chuyện, hơi thở ấm áp gần như hoài quyện với hơi thở của .

Hắn , như không , : “Đều không phải thì… không lẽ nào là vì ?”

Cô giật mình đẩy phăng hắn ra, vụng về đổi chủ đề: “Không ai khiến tâm trạng em không tốt cả… cũng không còn sớm nữa, không đi đi à?”

Do sợ Chu Cẩn Lễ phát hiện manh mối nên luôn cúi đầu không dám hắn.

Cô có thể cảm nhận ánh mắt của hắn luôn dừng trên người mình, như những chiếc kim cực mảnh từ từ lướt khắp cơ thể mình.

Thật lâu sau, hắn mới , : “Vậy thì tốt, tối nay sẽ về sớm” rồi cứ rời đi.

Cô sợ hãi nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi, giờ gió vừa lùa qua lập tức rùng mình.

…Cũng không biết sao .

Từ khi phát hiện những chuyện Chu Cẩn Lễ , không tài nào gần gũi với hắn nữa.

Đây là biến thái đúng không?

Làm sao của một người lại có thể như này?

Không biết em trai đã dùng cách gì lấy phương thức liên lạc của .

Từ khi Chu Cẩn Lễ đưa về nhà họ Chu, đã cắt đứt liên lạc với dòng họ nhà mình. Về mặt này Chu Cẩn Lễ đề phòng cực kì kín kẽ cứ như sợ sẽ bỏ trốn, mà em trai lại có thể qua mặt Chu Cẩn Lễ có liên lạc của .

Cô không thể ra ngoài; không biết Chu Cẩn Lễ đã cài bao nhiêu tai mắt xung quanh mà chỉ cần ra cửa, toàn bộ hành trình hôm đó của sẽ đặt ngay ngắn lên bàn Chu Cẩn Lễ, có lẽ ngay cả con đường đi, bước chân nào trước cũng bị ghi lại.

Dường như em trai cũng biết chuyện này nên y khó khăn lắm mới liên lạc với , có khó khăn mấy đi nữa, cuối cùng các vẫn liên lạc , và không chỉ liên lạc mà còn thực hiện một giao dịch.

Em trai quả nhiên là một “con buôn” trời sinh, trước khi tìm tới nhất định y đã điều tra rõ ràng về huống của nên cầu đầu tiên y ngay khi liên lạc với mới là…

“Chị, em có thể giúp chị rời khỏi Chu Cẩn Lễ.”

Cậu trai với mái tóc đen ưa từ phía sau khom sát xuống , hơi thở nhẹ nhàng phả vào bên cổ , như rắn độc đang phun lưỡi.

Từng chữ, từng chữ một, y đưa ra đề nghị khiến xiêu lòng: “Em biết chị không thích Chu Cẩn Lễ, em có thể giúp chị thoát khỏi ta, hơn nữa còn có thể khiến ta vĩnh viễn không phiền chị nữa. Nhưng mà…”

Y lên, đôi mắt hàng mi toát lên sự ngây thơ: “Em cần chị giúp một chuyện.”

Y thân mật ôm từ sau lưng, tựa đầu vào vai cọ nhẹ. Tóc đen mềm mại che đi đôi mày mềm mại của y, thuần thục nũng với : “Chị sẽ đồng ý với em chứ?”

Chắc chắn sẽ đồng ý với y nhỉ?

Chị của y là người mềm lòng nhất trên đời.

Dù y từng cầu chị kết hôn vì dòng tộc, chị giận thì có giận chứ cũng không trở mặt với y.

Vốn gã giám đốc ch..ết ti..ệt kia sẽ ch..ết trong hôn lễ sau khi y đạt mục đích chị lại đào hôn… còn nảy sinh quan hệ với người nắm quyền nhà họ Chu.

…Người chị lẽ ra chỉ thuộc về mình y mà lại bị một tên trộm ch..ết ti..ệt nẫng mất.

Cậu trai tóc đen nghiêng đầu dụi vào cổ .

Thứ y muốn có bị trộm cũng không sao, y có thể cướp lại , bất kể phải dùng thủ đoạn gì đi nữa.

Em trai muốn ba ngày sau ra ngoài cùng Chu Cẩn Lễ.

“Đến lúc đó chị cứ muốn cùng ta đến khu vui chơi này, chuyện còn lại em sẽ tự thu xếp tốt.”

Em trai đang dựa vào nên không thấy vẻ mặt y, chỉ nghe thấy giọng y đột ngột trầm xuống.

“Chị yên tâm… chị sẽ thoát khỏi ta một lần và mãi mãi.”

Cô cụp mắt, cuối cùng cũng đồng ý với y.

Ba ngày sau, đưa Chu Cẩn Lễ ra ngoài.

Lúc Chu Cẩn Lễ nghe muốn ra ngoài, hắn đã rất ngạc nhiên.

Cô đoán có lẽ vì thường ngày hắn có rất nhiều việc phải giải quyết nên hiếm khi đề nghị ra ngoài chơi với hắn mà chỉ để “vui chơi”.

Công viên giải trí khá xa, xe chạy gần nửa tiếng vẫn chưa tới.

Chu Cẩn Lễ đã phải trì hoãn không ít chuyện mới có thể cùng ra ngoài. Cô thấy hết tin nhắn này đến tin nhắn khác liên tục gửi tới điện thoại của hắn hắn như thể không thấy, chỉ cong cong khóe miệng , không lâu sau liền không kiềm mà ôm sang, để ngồi trong lòng hắn.

Hắn cảm thấy mình như biến thành một người mắc chứng bệnh đói khát với da thịt .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...