Tránh Vỏ Dưa Gặp [...] – Chương 5

5 (END)

Những lúc không tiếp với hắn cảm thấy khó chịu đến nghẹt thở, chỉ cần chạm vào hắn dù chỉ bằng đầu ngón tay cũng sẽ hắn hưng phấn đến run rẩy.

“Hà, thật khiến người ta khổ sở mà.” Hắn nghĩ.

Cứ như sao hắn có thể rời khỏi đây? Hắn thật sự… thật sự không thể chịu việc sống thiếu dù chỉ một ngày.

Chỉ nghĩ đến việc đó thôi đã đủ khiến hắn hít thở không thông rồi.

Nhất thời trong xe cực kì yên tĩnh, đang mải nghĩ em trai sẽ gì. Sẽ tay chân gì đó ở khu vui chơi sao? Hay sẽ là ở đâu đó khác?

Chẳng mấy chốc đã có câu trả lời…

Thình lình, một chiếc xe tải lớn lao thẳng về phía và đ.â.m mạnh vào xe của

Thời gian dường như trôi chậm lại.

Trước khi sóng nhiệt có thể nuốt chửng một người và mảnh vỡ thủy tinh sắp bén ập đến, và trước cả khi kịp phản ứng, Chu Cẩn Lễ đã vô thức bảo vệ trong vòng tay của hắn.

Hệt như người mẹ bảo vệ đứa con quý của mình, Chu Cẩn Lễ dùng cơ thể cao lớn của hắn chống lên một vùng trời an toàn vì .

“Ầmmmmm….”

Từ khi còn rất nhỏ đã biết có lẽ em trai mình không phải người bình thường.

Y không hề biết cảm thông lại cực kì giỏi lợi dụng vẻ ngoại ngây thơ của mình.

Y từng vô số lần rằng là chị tốt nhất của y, song không hề biết ý nghĩa của câu này cho đến rất nhiều năm về sau.

là chị tốt nhất của y nên không một ai có thể cướp đi.

Y như một đứa trẻ cố sự, bá đạo muốn ý đến y, thực tế thì có lẽ y cũng không để ý đến nhiều như .

Nếu không, sao y có thể ra loại chuyện như này?

Y bảo dẫn Chu Cẩn Lễ ra ngoài, lại cho người đ.â.m xe , thậm chí chẳng buồn quan tâm đến việc cũng ở trong xe.

Cô có cảm giác mình như món đồ chơi thích nhất mà y sỡ hữu, vì món đồ chơi này bị lấy đi nên y phải đòi trở về, bất kể món đồ chơi có bị tổn hay không.

Ngộ ra điểm này rồi, chút hoài niệm cuối cùng của về dòng tộc của mình đã tiêu biến.

Sau vụ tai nạn, người nhà họ Chu liền xử lý chuyện này một cách nhanh gọn lẹ.

Em trai rất nhanh bị tóm cổ lôi ra.

Lúc biết tin là khi người nhà họ Chu nóng nảy muốn gặp .

“Em trai như phát đ..iên rồi muốn gặp , chúng tôi không tự quyết định nên tới báo với một câu, nếu muốn gặp, chúng tôi sẽ lập tức mang người tới.”

Vụ tai nạn đó khiến bị thương không nhẹ và hôn mê nửa tháng mới tỉnh, giờ nghe , chỉ bình thản lắc đầu, : ”Không gặp.”

Cô cũng không muốn gặp đứa em này.

Người nọ gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó do dự, : “Chu Cẩn Lễ muốn gặp .”

Cô sững sờ giây lát, vẻ mặt thản nhiên biến thành bối rối.

Trong vụ tai nạn đó, Chu Cẩn lễ bảo vệ cẩn thận trong lòng còn bị thương không nhẹ, càng đừng đến bản thân hắn. Chỉ cần xe cấp cứu đến trễ vài giây nữa thôi là hết cứu.

Kể cả khi cứu lại, hắn vẫn rất yếu và đã hôn mê cực kì lâu, chuyện đầu tiên khi vừa tỉnh lại là tìm .

Hai người ở khác phòng bệnh, hắn còn chưa thể xuống giường nên mỗi lần muốn tìm đều nhờ người khác nhắn lại.

Một ngày có thể tìm mười mấy hai mươi lần.

Sau đó, dứt khoát đổi sang một phòng bệnh hai người.

Lần này, vì người nhà họ Chu muốn hỏi về chuyện em trai nên mới gọi riêng ra ngoài, không ngờ chỉ mới một chốc như Chu Cẩn Lễ lại muốn tìm .

Hắn chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút đều thấy mới yên tâm.

Cô trở lại phòng bệnh, vừa liếc mắt đã thấy ngay chàng trai đang nằm trên một giường.

Có lẽ vì bị thương mà lúc này vẻ ngoài điển trai mang chút cảm giác yếu ớt, quần áo bệnh nhân mặc trên người hắn để lộ xương quai xanh rõ nét trắng bệch, khoác cho hắn vẻ đẹp mỏng manh yếu đuối.

Hắn , mím môi : “Đi đâu ?”

Cô càng thêm bất lực, đến gần hắn, : “Người nhà họ Chu tới hỏi em có muốn gặp em trai một lần không.”

Dù sao, nếu lần này không gặp thì lần sau có lẽ sẽ rất khó gặp nữa.

Cô cách Chu Cẩn Lễ rất gần, gần đến mức hắn chỉ cần vươn tay là có thể ôm lấy , mà hắn cũng thật.

Hắn vòng tay qua eo , dán lấy trên diện tích lớn nhất có thể sau đó mới thoải mái thở dài một hơi.

Hắn có chút không vui khi nghe : “Em phải đi gặp nó à?”

Cô lắc đầu: “Không đi.”

Lúc này Chu Cẩn Lễ mới vui hơn.

Hắn nghịch mái tóc dài của , thấp giọng : “Em không nên gặp nó, nó đã tới với em rồi.”

Hắn thấy tuy có hơi buồn cũng không phản đối, nội tâm càng thêm vui vẻ.

…Thật tốt quá.

Hắn có thể cảm nhận không còn bài xích hắn nữa.

Sự khác thường của khoảng thời gian trước đã hoàn toàn biến mất.

Hắn nhịn không mà ôm chặt hơn, như đang ôm một món báu quý giá mất rồi tìm .

Báu vật.

Của hắn.

Hắn phí biết bao công sức và tinh thần mới có .

Chính hắn đã thiết kế vụ tai nạn ô tô này và hắn tự biên tự diễn.

Hắn bắt đầu lên kế hoạch khi nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của , hắn không quan tâm sống c..hết của chính mình song lại không thể chịu cái chán ghét của , càng đừng đến việc sẽ rời đi.

Hắn nghĩ dù có xui xẻo c..hết đi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến hành hắn bảo vệ trong lòng trong vụ tai nạn đó.

Cô sẽ cảm vì hành của hắn, trong lòng sẽ có một vị trí cho hắn.

Chỉ đáng thương cho em trai phải chịu tiếng oan này.

Nhưng mà…

Chàng trai với khuôn mặt dịu dàng ngọt ngào.

….Nhưng mà, ai quan tâm chứ?

(–END–)

———-

KHÔNG XỨNG LÀM CHA

Tác giả: 崔婵

Raw: Thanh Tiếu Quân

Mẹ tôi vừa mới hạ táng, cha tôi liền mang con riêng vào nhà.

Lão ta ra lệnh cho tôi phải xem con riêng của mình là em ruột, còn muốn để ta vào công ty.

Tôi , biệt thự này là tài sản trước hôn nhân của mẹ tôi, tiền của công ty cũng tôi chuyển đi.

Người cha khốn nạn và con riêng của lão ta hãy cùng nhau trông coi cái công ty chỉ có cái vỏ ngoài đi!

Chương 1

Trong ngày tang lễ của mẹ, tôi bất lực cha trốn ra ngoài và không trở lại nữa.

Tôi c..hết lặng quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tươi của mẹ trong di ảnh, tận đáy lòng âm thầm thề rằng tôi chắc chắn sẽ bắt họ phải trả giá.

Sau đám tang, tôi trở về nhà.

Nhưng nhà bây giờ không còn là nhà của tôi nữa.

Trên sô pha, một mặc chiếc váy ngủ tôi thích nhất đang ngồi, sai khiến người giúp việc trong nhà.

Chân mày tôi nhất thời nhíu lại.

Người giúp việc trong nhà đều việc ở đây từ rất lâu, họ như trở thành người thân của tôi.

Khi mẹ tôi ốm nằm trên giường, cha tôi ngay cả nhà cũng không muốn về, là bọn họ vẫn ở bên cạnh tôi, cho tôi thời thơ ấu ấm áp.

Bọn họ tròn bổn phận người giúp việc, tôi không vừa mắt kia.

Tôi đi tới trước mặt ta, đón lấy nụ đơ cứng ta nặn ra, không chút do dự đạp cho ta một cái.

Trong nháy mắt kia đã bị tôi đạp ngã xuống đất, vẻ mặt mơ hồ.

“Cô ta là ai? Ai cho ta vào nhà này?”

Tôi hơi nâng cằm lên, tầm mắt hơi lạnh đảo qua đại sảnh.

Những người giúp việc trầm mặc một chút, mới có người mở miệng: “Là ông chủ mang về….”

“Cha tôi?”

Tôi có chút kinh ngạc, giả vờ người trước mặt: “Cô chính là vợ mới của cha tôi đúng không? Tuổi còn nhỏ không lo học đã bắt đầu bám lấy đàn ông lớn tuổi? Cô trưởng thành rồi sao?”

bị sự sỉ nhục như pháo liên châu của tôi cho đỏ bừng cả mặt.

Cô ta tức giận đứng lên, giơ tay muốn đánh tôi, lại bị tôi liếc mắt một cái, bàn tay không dám tiến tới nữa, buông xuống.

Tôi khẩy: “Chỉ thế thôi sao?”

Tôi còn tưởng rằng con riêng này này nọ lắm chứ?

Chẳng qua cũng chỉ là loại thảo mai quen dùng nước mắt để tìm kiếm sự đồng .

“Ném ta ra ngoài cho tôi.” Tôi lạnh lùng liếc ta một cái, không còn tâm trạng nữa, ra lệnh cho người giúp việc.

Lập tức có người đi lên đỡ lấy ta, không quan tâm ta giãy dụa, ném thẳng ra cửa.

“Du Mẫn Mẫn! Em là em của chị! Em dựa vào cái gì để người ta ném em ra ngoài!”

Cô ta quả thực muốn tức điên rồi, do vừa rồi giãy dụa, chiếc váy tơ tằm váy trên người của ta xộc xệch, tơ lụa bị xù lên.

Đó là chiếc váy ngủ mà tôi thích nhất, thật đáng tiếc, bị hỏng rồi.

Tôi thu hồi tầm mắt, nghe nhạo: “Chị sao? Thật ngại quá, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, do ai sinh thì tìm người đó đi, đừng sủa trong nhà mẹ con chúng tôi.”

Vâng, đây là nhà của mẹ tôi.

Sau khi bà qua đời, bây giờ căn nhà này đứng tên tôi.

Chỉ cần tôi không cho phép, ta cả đời cũng đừng hòng bước vào.

Tôi bảo người giúp việc đóng cửa lại, xoay người đi lên lầu. Hiện tại bên ngoài đang có mưa lất phất, thời tiết cuối thu se lạnh, ta chỉ mặc độc chiếc váy ngủ tơ tằm chắc chắn sẽ rất lạnh.

Tôi ngẩng mặt lên, nhịn không nở nụ .

Thật là chờ mong lúc người cha kia của tôi trở về, thấy con riêng của lão ta quần áo xộc xệch đứng ở cửa, bị đông lạnh run lẩy bẩy, sẽ đặc sắc như thế nào.

Thật đáng mong đợi.

Không để cho tôi chờ quá lâu, người cha tôi về mặt sinh học của tôi đá văng cửa lớn, phía sau là con riêng khóc sướt mướt.

“Du Mẫn Mẫn, đồ vô liêm sỉ! Mau tới xin lỗi em mày đi.” Lão ta hét lên với tôi, cố gắng duy trì sự uy nghiêm của người cha.

Tôi tiện tay ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục chậm rãi uống rượu, coi như lão ta đang đánh rắm, đâu phải chó mèo gì cũng xứng chuyện với tôi.

Có thể cảm thấy rằng phẩm giá của bậc cha đã bị thách thức, lão ta đỏ mặt, kéo con riêng ra phía sau và hung hăng tiến về phía tôi.

—–

Truyện đã full tại Monkeyd

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...