Trẻ Nhỏ Khó Dỗ – Chương 7

Chương 7 - hết

12

Trên bàn tiệc, tôi chẳng hứng thú gì với những lời khoe mẽ của mọi người, chỉ cúi đầu chăm ăn uống.

Thỉnh thoảng trong đầu lại bất giác nhớ đến nhóc con kia.

Lúc gắp đồ ăn, vô liếc thấy người đàn ông kia, trong lòng tôi lại âm thầm mắng mình:

Hồi đó đúng là mắt mù, không biết chọn thóc ngon.

Giá mà hồi cấp ba tôi và Tống Viễn học cùng lớp, kiểu gì cũng thầm cậu ấy ba năm, công khai bốn năm, rồi thi chung một trường đại học cho đủ bộ!

Nghĩ , tôi lại thầm khoái chí:

Giờ thì tôi ăn ngon thật rồi.

Trong lúc không để ý, hình ảnh trong đầu tôi bật thành tiếng.

Không khí trên bàn bỗng chốc yên lặng, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Vài chàng nghịch ngợm nhất lớp năm xưa liền mở miệng:

“Này, Thẩm đại mỹ nữ, nghĩ gì mà sướng hả?”

“Nhớ không, hồi cấp ba cậu là hoa khôi hàng top đấy. Giờ có người chưa ?”

“Tôi nhớ hồi đó cậu thích Cố Tư Dạ phải không? Giờ gặp lại có còn rung tí nào không~ nghe giờ người ta vẫn độc thân đấy nha.”

Lời nọ nối lời kia, ánh cả bàn lại dồn về tôi.

Cố Tư Dạ cũng đang chăm tôi, trên mặt còn lộ vẻ… mong đợi?

Chưa kịp gì, Hồ Duệ, người hiểu rõ mọi chuyện năm xưa đã nhanh chóng đỡ lời giúp tôi:

“Ôi trời, chuyện cũ quá rồi mà. Giờ Chi Chi của bọn tôi có người rồi nhé, đẹp trai cực kỳ luôn, mấy ông đừng nữa.”

Tôi lập tức ấy bằng ánh mắt cảm kích.

Mọi người xôn xao:

“Thật không đó?”

“Giấu kỹ ?”

Tôi vội vàng xua tay:

“Thật mà thật mà! Đừng nhắc chuyện xưa nữa, hồi đó còn nhỏ dại thôi, giờ tôi có trai rồi!”

Tưởng thế là xong, ai ngờ Cố Tư Dạ vẫn lên tiếng:

“Cậu… thực sự có trai rồi à?”

Giọng cậu ta rất nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào tôi, không chớp.

Không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng, tôi thực sự không chịu nổi nữa, vừa đứng dậy vừa :

“Thật đấy, tôi có người rồi.”

Nói xong, tôi lấy cớ uống nhiều nước, ra ngoài đi vệ sinh.

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh chơi điện thoại một lúc, thầm nghĩ chắc giờ đã qua chủ đề này rồi.

Tôi xoa xoa bắp chân bị tê, bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Cố Tư Dạ đứng chờ sẵn.

Tôi giả vờ không thấy, định lướt qua, thì bị ta kéo tay lại.

“Chi Chi, bao nhiêu năm qua… thật ra mình vẫn luôn nhớ cậu.”

“Chuyện với em khóa dưới năm đó không như cậu nghĩ đâu.”

“Cho mình một cơ hội giải thích không?”

Hành quá đáng như khiến lửa trong lòng tôi bùng lên.

Tôi giật tay khỏi cậu ta, lạnh lùng đáp:

“Giải thích cái gì? Tôi tận mắt thấy cậu nắm tay ta trong rừng cây nhỏ!”

“Với lại… tôi không còn cảm gì với cậu.”

“Tôi có trai rồi, ơn, giữ khoảng cách.”

Cố Tư Dạ vẫn không buông tha:

“Mình không tin, cậu có trai thật sao?”

“Mình có We.Chat của cậu, đâu thấy em đăng ảnh công khai?”

Nghe , tôi nhếch môi lạnh:

“Đồ ngu, tôi chặn cậu rồi, không biết à?”

Dứt lời, tôi quay lưng rời đi, không hề ngoái đầu.

Về tới phòng tiệc, tôi thấy không khí còn sôi hơn lúc rời đi.

Tống Viễn đang ngồi ở chỗ của tôi, ngoan ngoãn tiếp chuyện các học.

Thấy tôi trở lại, nhóc con lập tức đứng dậy, cầm áo khoác của tôi, bước tới nắm tay tôi với mọi người:

“Mọi người cứ chơi vui nhé.”

“Tôi đưa về trước đây.”

“Lúc cưới sẽ gửi thiệp mời và kẹo cưới cho mọi người nha~”

Dứt lời, cậu ấy kéo tôi đi.

Trùng hợp thay, đúng lúc Cố Tư Dạ cũng vừa về tới, hai người sượt qua nhau.

Tôi không biết rằng, Tống Viễn đã lạnh lùng trừng ta một cái sắc lẹm.

Lên xe rồi, tôi vui vẻ thắt dây an toàn chuẩn bị về nhà, lại phát hiện Tống Viễn mãi vẫn chưa khởi xe.

Tôi vừa định lên tiếng, đã bị cậu ấy đưa tay ôm lấy cổ, cúi xuống hôn tôi.

Bàn tay ấm áp đặt lên cổ tôi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve da tôi, không hề tôi đau.

Nụ hôn ấy có chút chiếm hữu, càng lúc càng sâu.

Được rồi. 

Tôi xin tuyên bố:

Thẩm Nghiên Chi tôi sẽ ăn món “thóc mịn” này suốt đời!

[Phiên ngoại 1]

Tối hôm đó, sau buổi họp lớp,

Thẩm Nghiên Chi một lần nữa “thấu hiểu sâu sắc” về sức sống dồi dào của người trẻ tuổi.

Sau này, cảm giữa hai người càng ngày càng gắn bó.

Họ càng , càng hiểu nhau.

Đêm trước ngày cưới, Tống Viễn tặng cho Thẩm Nghiên Chi một quyển nhật ký.

Bên trong là những ghi chép từ thời thơ ấu đến lớn, về mọi chuyện trong cuộc đời cậu.

Thậm chí còn có cả “bản báo cáo” từ… em trai của Thẩm Nghiên Chi.

Lúc đó, mới biết:

Thì ra em trai đã sớm quen Tống Viễn, và thường xuyên “báo cáo” hình sinh hoạt, chuyện cảm của chị cho cậu.

Chẳng trách Tống Viễn biết rõ từng thói quen nhỏ, cả những món không ăn .

Tên We.Chat kỳ lạ kia cũng là do cậu cố đặt, hy vọng sẽ nhớ ra cậu.

Ngay cả cơ hội gặp mặt thông qua buổi xem mắt cũng là do Tống Viễn dàn xếp, nhờ em trai cầu xin mẹ .

Tốt!

Tốt lắm, Tống!

Thì ra đã có âm mưu từ lâu rồi!

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...