GIỚI THIỆU:
Đại tỷ ta luôn tự hào mình là đích nữ, chuyện gì cũng phải đặt nàng lên hàng đầu.
Dựa vào một chữ “đích”, nàng giành quần áo, trang sức của ta, cướp cả nha hoàn, nô bộc của ta.
Mấy thứ đó ta nhịn.
Nhưng đến khi nàng ta vươn tay giật lấy cái bánh bột ngô của ta—
Ta thật sự không nhịn nổi nữa!
“Đích đích đích! Ngoài cái danh đích nữ ra, tỷ còn biết cái gì khác không? Trên đường chạy nạn, còn giữ mạng là may lắm rồi!”
01
Chu Châu tròn mắt, tay cầm bánh bột ngô run lên bần bật.
“Ta là đích nữ!
“Ngươi dám quát ta?”
Không chỉ quát thôi đâu.
Ta vung tay giật lấy bánh bột ngô, hai ba miếng đã ăn sạch.
“Nếu sau này tỷ còn giành đồ của ta, ta sẽ vả tỷ đấy.”
Đã chạy nạn ba ngày rồi mà nàng ta vẫn chưa rõ hình, ngày nào cũng giữ cái dáng vẻ cao quý của một đích nữ. Trước đây ta nhường nhịn là vì không muốn rước phiền phức.
Còn bây giờ? Ha ha
Có lẽ bị vẻ mặt hung thần ác sát của ta dọa sợ, Chu Châu sợ hãi lùi lại, túm lấy áo cha ta cầu xin ông chủ.
Cha ta từ lúc bắt đầu chạy nạn đến giờ không mở miệng, giờ lại trợn mắt, phùng mang trợn má quát lên.
“Trên dưới có thứ tự, sao con có thể cãi lại đại tỷ?”
Bánh bột ngô trộn cám khô khốc cổ họng ta rát rát, ta phải uống hai ngụm nước mới miễn cưỡng nuốt xuống .
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của ta, cha ta giận đến giậm chân.
“Nhà này thật bất hạnh, thật bất hạnh!”
Ta đảo mắt: “Cha đang chính mình đấy à?
“Đang yên đang lành không chịu sống, lại đi nhúng tay vào tranh giành ngôi vị Thái tử, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả tổ nghiệp cũng bị cha nát.”
Mặt cha ta trắng bệch, ngón tay run run chỉ thẳng vào ta.
“Nghiệt súc! Ta sẽ đuổi con ra khỏi nhà!”
Buồn chếc mất, ta mà sợ sao?
Giờ ông đâu còn là lão gia nhà giàu nứt đố đổ vách nữa, gia sản tiêu tan, nghèo đến mức chỉ còn ba cái bánh bột ngô.
Nghĩ đến việc ngày mai có thể chếc đói, ta chỉ muốn hận cả thế gian.
“Cha à, bớt vài câu đi, giữ sức một chút, cũng coi như tiết kiệm lương thực.”
Đại ca Chu Vân Thăng gật gù tán thành, nghiêm túc đề nghị.
Đáp lại hắn là một cái tát trời giáng từ cha ta.
“Ngươi cũng dám phản ta? Cút!”
Hắn ôm má, ấm ức sán lại bên ta.
“Cha thiên vị quá, muội gì cũng không sao, ta quan tâm ông ấy hai câu liền bị đánh.”
Nhìn ánh mắt ngây ngô của hắn, ta thật sự cạn lời.
Cha nổi giận mà hắn không tránh đi, còn cứ xấn vào, không bị đánh thì ai bị đánh đây?
*
Một nam nhân cao mét tám cứ lẽo đẽo theo sau ta, lải nhải kể khổ chuyện những ngày qua, bụng hắn thỉnh thoảng lại réo lên mấy tiếng.
“Muội xem, chúng ta có thể đi đến nhà Cô nãi nãi không?”
Mặt trời chói chang hoa cả mắt, ta nhắm lại một lúc, sau đó giơ một ngón tay lên.
Hắn lập tức mừng rỡ: “Muội là chúng ta chỉ còn một ngày nữa là đến nơi đúng không? Tốt quá, ta đói sắp chếtc rồi.”
“Không.” Ta đáp tỉnh bơ. “Ý muội là nếu không có thêm lương thực, chúng ta chỉ sống thêm một ngày nữa.”
Hắn bỗng xìu xuống như cà tím héo, u oán ta một cái, rồi quay lại bên cha ta.
Haizz, xem ra hắn cũng giống cha, chẳng thích nghe sự thật chút nào.
02
Nhà họ Chu gặp nạn thật ra cũng không thể hoàn toàn trách cha ta. Ai bảo việc buôn bán của nhà ta cản đường người khác chứ? Mấy nhà kia hợp lực giăng bẫy, cha ta có thể không sập hố sao?
Nhà họ Chu không có ai trong quan trường, chuyện triều đình biết cũng chẳng bao nhiêu.
Mãi đến khi quan binh đến tận cửa, cha ta mới như lửa cháy đến mông, cuống cuồng thúc giục cả nhà thu dọn đồ đạc.
Nhà ta có bốn người, quan binh kéo đến tận năm mươi người.
Bốn mươi chín tên lo đi cướp đồ, chỉ còn một lão binh ung dung trói chúng ta lại.
Bị giam trong lao huyện năm ngày, chuột gián đều gặp qua đủ cả, sắp bị phán lưu đày đến nơi, cha ta nghiến răng lấy ra bảo vật gia truyền hối lộ huyện thái gia, mới giúp cả nhà toàn mạng trở về quê cũ.
Nhưng nhà đã dột lại còn gặp mưa suốt đêm.
Vất vả lắm mới về đến quê, lại gặp đúng một trận đại hạn hiếm thấy trong trăm năm, mấy mẫu ruộng cằn cỗi chẳng thu lấy một hạt thóc.
Triều đình cũng chẳng yên ổn, trong có tranh đoạt ngôi vị Thái tử sôi sục, ngoài có Hung Nô như hổ rình mồi. Nam nhân trưởng thành trong thôn đều bị bắt đi tòng quân.
Trong thôn giờ chỉ còn lại mấy ông lão, bà lão không đi nổi nữa.
Chắc chắn là không thể ở lại đây .
Cha ta lo đến nỗi vò đầu bứt tóc, suýt thì tự cào trọc cả đầu, cuối cùng cũng nhớ ra mình còn một người ruột gả đến Kinh Dương, thế là quyết định dẫn chúng ta đến nương nhờ.
Bạn thấy sao?