06
Ông nội tôi xòa : “Nếu trưởng thôn đồng ý mở cửa cho xem, thì tôi yên tâm rồi.”
Trưởng thôn hừ lạnh, không gì thêm.
Ông đi về phía cầu thang sắt lên gác mái, ông nội tôi lặng lẽ đi theo sau.
Cầu thang lên gác mái là loại cầu thang sắt riêng biệt, rất dài, ít nhất cũng bốn năm chục bậc.
Trên cầu thang phủ đầy bụi và rỉ sét.
Trưởng thôn bước lên để lại dấu chân rõ ràng.
Ông nội tôi theo sau, vừa đi vừa cố lành: “Trưởng thôn, đừng giận. Tại tài xế kia chuyện nghe ghê quá. Cả nhà tôi ở đây nên trong lòng cứ thấy bất an.”
Trưởng thôn hừ lạnh, bực bội : “Biết nhau mấy chục năm rồi mà cậu lại đi tin lời người ngoài? Quán này vị trí đẹp, tôi thấy làng xóm nên mới cho rẻ ba năm. Ba năm nay có chuyện gì xảy ra chưa?”
Tiếng bước chân ông vang lên “thình thịch” trên cầu thang sắt.
Mỗi bước chân lại rơi một lớp bụi phủ trên bậc thang.
Ông nội trừ: “Ờ… đúng là chưa có chuyện gì.”
Trưởng thôn hừ lạnh lần nữa, bực dọc : “Tôi sẽ mở cửa gác mái cho cậu tận mắt thấy bài vị tổ tiên nhà tôi. Nhưng quán này, tôi không cho cậu nữa.”
Nói rồi, ông liếc chiếc đồng hồ treo tường.
Đã là 7 giờ 36 phút sáng.
Trưởng thôn đứng trước cửa sắt, sắc mặt đanh lại.
Ông nội tôi rối rít trừ: “Trưởng thôn, đừng giận nữa mà.”
Trưởng thôn như không nghe thấy lời ông nội tôi, mắt vẫn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường.
Đúng 7 giờ 37 phút, ông ta bất ngờ đẩy cửa sắt ra.
Ngay khi cánh cửa mở, một luồng khí lạnh ập đến.
Lạnh kiểu âm u, như trời mưa gió.
Nhưng rõ ràng bên ngoài trời đang nắng đẹp.
Tôi rùng mình, co vai lại và ôm chặt lấy bản thân.
Cửa sắt chỉ mở hé ra một khe khoảng ba ngón tay.
Trưởng thôn vẫn không vào trong, trán ông ta lấm tấm mồ hôi, trông như đang rất sợ hãi.
Ông không dám vào bên trong cửa sắt.
Trưởng thôn gắt: “Nhìn đi, cậu kỹ vào đi.”
Ông nội tôi gượng hai tiếng rồi ghé mắt vào bên trong.
Gác mái lâu ngày không có người lên, đèn vẫn sáng.
Ánh đèn vàng yếu ớt, tù mù.
Tôi đứng dưới gác, qua khe cửa, thấy một hàng bài vị đặt ngay ngắn.
Trên bài vị phủ đầy bụi.
Dưới chiếc bàn thờ, có một đống quần áo phụ nữ bị cắt vụn.
Một số bộ còn loang lổ vết máu.
Nhìn qua thôi cũng rợn cả người.
Ông nội tôi hỏi: “Trưởng thôn, sao đèn trên gác mái lúc nào cũng sáng ?”
Trưởng thôn gắt gỏng: “Đó là đèn trường sinh, tôi nhờ cao nhân phép đặt ở đó.”
Lúc ông câu đó, mắt vẫn dán chặt vào chiếc đồng hồ trên tường.
Đúng 7 giờ 40 phút, ông lập tức đóng sầm cửa sắt lại.
Cảm giác như ông đang sợ thứ gì đó kinh khủng sẽ chui ra.
Trưởng thôn quay sang ông nội tôi: “Giờ thì cậu tin rồi chứ?”
Ông nội tôi gượng: “Tin rồi, tin rồi ạ.”
Trưởng thôn hừ một tiếng, quay người đi xuống lầu, ông nội tôi lập tức theo sau, vừa đi vừa : “Trưởng thôn, đừng giận, tôi sẽ trả thêm tiền nhà.”
Trưởng thôn không đáp, mặt lạnh như tiền, đang định đi ra khỏi quán.
Chú út tôi nhanh chóng chặn ông lại, : “Bác ơi, bác đừng giận. Chuyện này là lỗi tụi con, không nên tin lời người ngoài. Bác rộng lượng tha cho tụi con lần này, cho tụi con tiếp nhé.”
Vừa dứt lời, tiếng “ờ ờ ờ” lại vang lên từ trên lầu.
Tiếng kêu não nề, lạnh sống lưng.
Ông nội nhíu mày, gắt: “Tiểu Phúc, lên coi cụ nội mày sao rồi, bảo ông đừng hét nữa.”
Tôi gật đầu, vội vàng chạy lên lầu.
Cửa phòng cụ cố đang mở, tôi liếc vào bên trong.
Cụ trợn trừng mắt, bảy khiếu đổ máu, đã tắt thở.
07
Tôi sợ đến mềm cả chân, lăn đùng lộn nhào mà chạy xuống lầu.
Ông nội bực bội hỏi: “Chạy cái gì đấy? Cụ mày sao rồi?”
Tôi run lẩy bẩy : “Cụ… cụ chết rồi ạ.”
Vừa dứt lời, ông nội sững người.
Ông ngước lên lầu, rồi quay sang với út: “Trụ, ra ngoài đốt một dây pháo đi.”
Chú tôi gật đầu, rồi rảo bước ra sân.
Ông nội thở dài: “Trưởng thôn, thật xin lỗi, bố tôi chết trong nhà của ông rồi.”
Trưởng thôn vỗ nhẹ vai ông nội tôi, mỉm : “Không sao đâu. Cụ bảy gần trăm tuổi mới mất, là hỉ sự mà, đừng buồn quá.”
Ông nội gật đầu, rồi quay sang với đám khách trong quán: “Mọi người thông cảm, bố tôi vừa mất, hôm nay quán xin nghỉ bán.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?