Trèo Cành Cao – Chương 3

Chương 3

Trời tối, chẳng ai nhận ra chúng ta.

Thế là ta ăn một bữa thịt nướng no nê, lòng thỏa nguyện.

Khi trở về trướng của công chúa, ta phải trèo qua hàng rào.

Vì ăn quá no, lần đầu trèo, ta không qua , còn suýt trẹo chân.

“A!”

Ta khẽ kêu lên.

Đúng lúc ấy, Nguyên Hành đang tuần tra gần đó, nghe thấy tĩnh liền chạy tới.

“Ai ở đó!”

Dưới ánh đuốc, hắn rõ mặt ta.

“Oanh Oanh?”

Gương mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc tột độ. 

“Sao ngươi lại ở đây?”

06

Ta cũng không ngờ cảnh tái hợp lại lúng túng thế này.

Ta sững sờ, nhất thời không biết đáp lời ra sao.

Nguyên Hành bộ y phục thị nữ trên người ta, trong lòng dường như đã đoán vài phần.

Hắn vẫy tay, ra hiệu cho đám tùy tùng lui đi.

Nụ trên môi hắn vẫn phóng khoáng như thường lệ, không hề có chút áy náy vì bị vạch trần lời dối.

“Ta hiểu rồi. Hóa ra ngươi đã biết thân phận của bổn vương từ lâu.”

“Sao hả?”

“Ngươi mê mẩn ta đến thế, đuổi theo tận đây sao?”

Ta im lặng.

Hóa ra, Nguyên Hành nghĩ rằng ta vì si mê hắn mà lén trà trộn vào đoàn tùy tùng của công chúa.

Thôi thì, cứ để hắn nghĩ cũng chẳng sao.

Ta gượng, đánh trống lảng cho qua chuyện.

Nguyên Hành kéo ta ngồi xuống.

“Bổn vương lần này thay hoàng huynh hộ tống công chúa. Nói ra thì, ta cũng đến tuổi thành thân rồi. Mẫu phi đang giục ta sớm quyết định.”

Lời hắn ẩn chứa ý tứ.

“Oanh Oanh, ngươi nghĩ bổn vương nên chọn một nữ tử thế nào vương phi?”

Ta đáp lệch lạc, chẳng ăn nhập gì.

“Điện hạ minh.”

Hắn nhận ra sự khác thường của ta, hỏi:

“Hôm nay ngươi sao ? Sao lại lạnh nhạt thế?”

“Chắc do mấy ngày liền đi đường mệt mỏi.”

Ta gượng gạo đổi chủ đề.

“Nhân tiện, ta muốn hỏi, vị Thái tử mà công chúa sắp cưới… Là người thế nào?”

Nhắc đến Thái tử Nguyên Cảnh, Nguyên Hành lập tức hứng khởi.

Hắn thao thao bất tuyệt:

“Hoàng huynh của ta thì cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là một kẻ khô khan như gỗ đá. Nữ tử danh giá hắn không cưới, mỹ nhân kinh thành hắn chẳng đoái hoài. Bao năm qua, bên cạnh hắn chẳng có lấy một phi tần.”

“Nếu không vì liên minh hai nước, phụ hoàng ép buộc, hắn đã chẳng chịu cưới công chúa hòa thân. Không chừng, hắn định sống độc cả đời.”

Hắn đột nhiên quay sang hỏi ta:

“Tự dưng ngươi hỏi về hoàng huynh gì?”

“Ngươi không phải muốn trèo cành cao với hoàng huynh đấy chứ?”

Theo lễ, thị nữ tùy tùng cũng xem như thiếp thất. Nếu chủ nhân để mắt, rất có thể sẽ nâng vị phân.

“À… không có.”

Ta cúi đầu.

“Mấy ngày nay ta hầu hạ bên công chúa, thường nghe nàng nhắc đến, nên tò mò thôi.”

Nguyên Hành gõ nhẹ lên đầu ta, nhắc nhở:

“Khuyên ngươi, những ý nghĩ không nên có thì dẹp đi sớm. Thay vì ném ánh mắt đưa cho một kẻ mù, chi bằng đi theo bổn vương.”

“Biết bao mỹ nhân trước đây, kẻ nào đến gần hoàng huynh cũng bị hắn thẳng tay đuổi đi.”

Nói đến đây, hắn chống cằm, phóng tầm mắt ra xa, giọng đầy cảm thán:

“E rằng hoàng tẩu tương lai của ta sẽ chẳng dễ sống đâu…”

Hả?

Ý là ta sao?

Nghe hắn , ta lại chẳng nghĩ thế.

Thái tử quyền cao chức trọng, không giống Nguyên Hành, đầy rẫy tâm tư hoa mỹ.

Cưới hắn, chắc chắn hậu viện sẽ chẳng có chuyện lặt vặt phiền lòng.

Hơn nữa, dù hắn không thích ta, hẳn cũng sẽ vì thể diện Ngụy Quốc mà cho ta sự tôn trọng xứng đáng.

Không lo toan phiền muộn, lại tự do giàu sang.

Tuyệt vời!

Lúc này, đêm đã khuya, trăng sáng sao thưa.

Sáng mai còn phải tiếp tục lên đường, ta cần về nghỉ ngơi.

Trước khi chia tay, Nguyên Hành hỏi khi nào có thể gặp lại ta.

Ta tìm đại một cái cớ:

“Sắp đến kinh thành rồi. Mấy ngày tới, ta phải bận rộn chuẩn bị cho công chúa xuất giá, từ sáng đến tối, mệt lắm.”

Hắn chẳng mảy may nghi ngờ.

“Ừ, rồi, ngươi cứ bận đi.”

“Chờ vài ngày nữa xong việc, bổn vương sẽ tìm ngươi.”

Hắn đi xa, ta lặng lẽ trở về trướng.

Ta kể hết mọi chuyện cho Tiểu Đào nghe.

“Đúng là hạng người gì chứ!”

Ta không nhịn , lên tiếng oán thán:

“Hắn tưởng ta là thị nữ tùy tùng. Ta mấy ngày nay bận rộn, không rảnh, mà hắn chẳng buồn đề nghị sắp xếp việc nhẹ nhàng cho ta, dù chỉ là một chút ý tứ cũng không có!”

Ta quả quyết kết luận:

“Người này, đúng là chẳng có chút tinh tế!”

07

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến ngày đại hôn.

Thành thân đúng là một việc tốn sức.

Ta mặc váy dài đính đầy trân châu, đội vương miện nặng trĩu, trải qua vô số nghi thức rườm rà.

Cuối cùng, ta đưa vào phòng tân hôn.

Ta ngồi trên giường Bạt Bộ, tay cầm quạt tròn che mặt.

Bụng đói cồn cào.

Đây là nghi thức cuối cùng – lễ bỏ quạt.

Để thấy dung nhan tân nương, tân lang phải những lời ngọt ngào, như hứa hẹn bên nhau đến bạc đầu, hay cùng nhau nâng tầm hạnh phúc.

Chỉ khi tân nương hài lòng, nàng mới bỏ quạt xuống, lễ xem như hoàn thành.

Qua lớp quạt mỏng, ta thấy một bóng người dừng trước mặt.

Người ấy vận hoa phục, đội kim quan, dáng người cao ráo, khí độ uy nghi.

Người đó chần chừ một lát, rồi chậm rãi cất lời:

“Đã bái thiên địa, từ nay, nàng chính là thê tử của .”

Giọng trong trẻo, tựa như ngọc chạm vào mặt hồ tĩnh lặng.

Tim ta bỗng đập mạnh.

Tay cầm quạt khẽ run lên.

Người ấy không nhận ra sự khác lạ của ta, tiếp tục :

“Cô muốn thẳng thắn với nàng một chuyện.”

“Hai năm trước, đã thích một nữ tử.”

“Nàng ấy rất khác biệt, lòng dạ dịu dàng, chí hướng cao xa.”

“Suốt bao năm, trong lòng chỉ có mình nàng ấy.”

“Việc cưới nàng hôm nay là vì Sở Quốc và Ngụy Quốc kết minh, thông gia với nhau. Là Thái tử, không thể chủ mọi việc.”

Nguyên Cảnh siết chặt tay.

“Nàng yên tâm, những gì một Thái tử phi nên có, thể diện và tôn nghiêm, sẽ cho nàng đầy đủ. Nàng sẽ không phải chịu chút uất ức nào ở đây.”

“Nhưng … Xin lỗi, không thể cho nàng.”

“Cô hy vọng nàng… Đừng để tâm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...