Tôi không đỡ nổi sự nhiệt của họ, cũng thật sự muốn hỏi Thẩm Tranh rốt cuộc là có ý gì, đành phải cắn răng đi vào phòng việc của tổng giám đốc.
Đẩy cửa bước vào, Thẩm Tranh và Đinh Sở Tinh đang thân mật với nhau.
Tôi sững người vài giây, nghiến răng ngắt lời: “Thẩm tổng… tài liệu cần, tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Đinh Sở Tinh vừa tươi rói xoa bóp cho Thẩm Tranh, vừa hỏi: “Thoải mái không ?”
Thẩm Tranh hài lòng thở dài một tiếng.
Tôi lẻ loi đứng một bên, bị xem như không khí.
Mười phút sau, tôi lên giọng:
“Thẩm Tranh, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi!”
“Cô gào cái gì?” Thẩm Tranh mở mắt, hừ lạnh một tiếng: “Cái đó à, không cần nữa.”
Rõ ràng là khối lượng công việc của mười ngày, tôi tự mình mệt mỏi như một con chó, vội vàng xong trong vòng ba ngày.
Vậy mà bây giờ ta lại , không cần nữa.
Tôi đưa tay vịn vào cạnh bàn, cố gắng giữ vững bản thân.
Giọng run run: “Anh tôi à?”
Thẩm Tranh không phủ nhận.
Anh ta nhếch môi, giao cho tôi nhiệm vụ tiếp theo:
“Lâm Triều Niệm, hãy dẫn tổng giám đốc thiết kế quen với các đồng nghiệp.”
Nghe thấy tên tôi, Đinh Sở Tinh tỉ mỉ đánh giá tôi.
Ánh mắt mang theo vẻ ưu việt khó hiểu.
Cô ta : “Tôi đã xem qua tác phẩm của , cũng bình thường thôi.”
Thẩm Tranh ôm ta vào lòng, cũng : “Từ nhỏ em đã mời tham dự các buổi trình diễn thời trang, sao Lâm Triều Niệm có thể so sánh với em .”
Tôi nghẹn lời, bọn họ dựa vào cha mẹ lăn lộn trong giới thời trang thì cao quý lắm sao? Có thể tùy tiện sỉ nhục người khác sao?
Tôi cứng đầu Thẩm Tranh, cố gắng tìm kiếm một chút áy náy trên gương mặt ta.
Nhưng không có.
Anh ta chỉ thấy chưa hành hạ tôi đủ thảm .
Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất chán, run rẩy tháo bảng tên nhân viên, ném về phía Thẩm Tranh: “Tôi nghỉ việc.”
Tôi ra khỏi công ty, bên ngoài trời vừa lúc đổ mưa, những hạt mưa dày đặc rơi xuống người tôi.
Tôi không hiểu, những hạt mưa nhỏ li ti rơi vào người sao lại đau đến thế, đau đến mức tôi không đứng thẳng lưng nổi, đau đến mức nước mắt tuôn rơi.
Tôi tủi thân ngồi xổm xuống, ngay lập tức, một chiếc ô che trên đầu tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, lại thấy Tư Diễn.
Thấy vẻ mặt của tôi, cậu ấy hơi nhíu mày, cúi người xuống, đưa tay về phía tôi.
Thời gian như ngừng lại…
Tôi hít hít mũi, môi run lên vì lạnh: “Sao mỗi lần gặp cậu, chị đều thảm thế này.”
Cậu ấy không đáp lời, kéo tay tôi đặt lên cán ô: “Chị, cầm ô cho chắc.”
Tôi khó hiểu cậu ấy.
Tư Diễn chậm rãi cởi áo khoác, khoác lên người tôi.
Mùi ẩm ướt của ngày mưa âm u, lập tức bị mùi hương lạnh nhạt bao phủ.
Tôi ngạc nhiên cậu ấy, có chút bối rối.
Cậu ấy vuốt ve gáy tôi, không hề che giấu nụ : “Nếu còn lạnh thì ôm tôi.”
Nhịp tim tôi như đập nhanh hơn…
Chúng tôi cứ đi lang thang như , không biết sẽ đi đâu, cũng không biết khi nào sẽ dừng lại, điều kỳ lạ là, trái tim đang rối bời bất an của tôi lại dần dần bình yên.
Tôi bắt đầu chủ tìm chuyện để : “Cậu không đi sao?”
“Hôm nay không có tiết.”
Tôi dừng bước, ngây người ra.
“Cậu là sinh viên?”
… Đã trưởng thành chưa thế?
Cậu ấy thấu suy nghĩ của tôi, khẩy: “Đang học thạc sĩ, tiện thể khởi nghiệp.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy lại bắt đầu .
“Hôm nay ai bắt nạt chị? Để tôi giúp chị xả giận.” Tư Diễn châm một điếu thuốc.
Nghe cậu ấy hỏi , nỗi ấm ức lại dâng lên từ đáy lòng, tôi chằm chằm vào đầu t.h.u.ố.c lá đỏ rực trong tay cậu ấy, bỗng nhiên đầu óc nóng lên: “Cho chị hút một hơi không?”
“Chỉ một hơi thôi.”
“Hút không quen sẽ rất khó chịu đấy.” Cậu ấy giữ cằm tôi, không hề báo trước mà hôn tới: “Thử kiểu này xem.”
Tôi bị sặc đến mức nước mắt giàn giụa: “Không cần nữa, không cần nữa, sặc c.h.ế.t mất.”
Cậu ấy rồi dập tắt điếu thuốc.
Tôi thở hổn hển, hai má đỏ bừng.
“Chị, chị dễ ngại ngùng thật đấy.” Cậu ấy tiến lại gần, ánh mắt dần trở nên tối lại.
“Tôi… không có.” Tôi cứng miệng cãi lại.
Nếu không phải xung quanh quá ồn ào, tôi thật sự rất sợ cậu ấy nghe thấy tiếng tim tôi đập thình thịch.
Tôi vội vàng chuyển chủ đề, để xua tan sự bối rối đang lan tràn trong lòng:
“Hôm nay, chị xin nghỉ việc rồi.”
Tôi thật sự rất khó chịu, khi kể với cậu ấy thì có chút muốn khóc:
“Trước đây chị rất ngốc, ngốc nghếch tin vào những lời hứa hẹn của sếp, việc chăm chỉ ở công ty, thiếu điều sống luôn ở công ty, kết quả hôm nay, vị trí mà sếp hứa cho chị lại bị con trai ông ta giao cho người khác.”
Giọng tôi càng lúc càng nghẹn ngào, trong lòng bức bối đến mức nước mắt không thể kìm nén :
“Cậu biết không? Người nhảy dù xuống chính là người hiện tại của Thẩm Tranh. Hôm nay khi ta dẫn người phụ nữ đó đến công ty, hai người họ ăn mặc lộng lẫy, còn chị chỉ có bản mặt mộc.”
Tôi càng nghĩ càng tức, bật khóc thành tiếng:
“Người phụ nữ đó còn sỉ nhục chị, tác phẩm của chị quá bình thường, chị cũng từng đoạt giải thưởng mà, ta dựa vào cái gì chứ…”
“Chị.” Tư Diễn đột nhiên cắt ngang tôi, giọng điệu nghiêm túc và hung dữ: “Đừng nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi.”
“Là cậu hỏi trước mà.” Tôi phồng má, lườm cậu ấy một cái.
“Lâm Triều Niệm…”
Đang lúc chúng tôi cãi nhau, bỗng nhiên có người gọi tên tôi.
Nghe thấy tiếng gọi, tôi sang.
Lại là… Thẩm Tranh!
Anh ta ướt sũng, từng bước đi về phía tôi.
Nhìn thấy Tư Diễn, sắc mặt ta cứng đờ, vô thức nắm chặt tay.
“Hai người thân lắm sao?”
Tôi và Tư Diễn đồng thời trả lời.
“Rất thân.” Tôi chỉ muốn chọc tức ta.
“Không thân.” Giọng điệu Tư Diễn bình thản.
Tôi kinh ngạc trừng mắt Tư Diễn, vừa nãy cậu ấy còn hôn tôi đấy, bây giờ lại không thân?
Quả nhiên, của tra nam cũng là tra nam!
Bạn thấy sao?