“Tôi vừa tìm thử, hóa ra Jinmu là thương hiệu thời trang mới ra đời nửa năm trước, dù thời gian ngắn đã mở hai chi nhánh…”
“Sao lại có plot twist nữa ? Nói là con đường sa ngã của chị bán hàng mà, giờ tôi thấy như đường phản công ấy chứ…”
“Vậy là mấy gã thiếu gia bị ấy chơi lại hết rồi hả??”
“Thật ra từ đầu tôi thấy tụi kia độc miệng quá rồi, người ta có tham tiền thì sao chứ, đâu có gì sai. Bọn nó đem người ta ra thú cưng, còn là thí nghiệm nhân tính, giờ thì ăn tát rồi, chết.”
“Truyền đi: tư bản bị chơi một vố đau.”
Jinmu là thương hiệu thời trang tôi sáng lập nửa năm trước.
Tuy không thuộc dòng cao cấp, vẫn nằm trong phân khúc cao cấp vừa phải.
Ý tưởng mở cửa hàng thời trang đã nhen nhóm từ lúc tôi biết rõ mục đích của Cố Cảnh Hành.
Bước chân vào xã hội, tôi luôn việc trong ngành thời trang, cũng tích lũy kha khá kinh nghiệm.
Chủ cũ của tôi sau khi biết chuyện cũng ngỏ ý đầu tư, chúng tôi bắt tay khá ăn ý, nhờ có ấy mà trong vòng nửa năm đã mở hai cửa hàng.
Sau khi có lợi nhuận đầu tiên, tôi mua đứt một căn hộ ba phòng ngủ ở trung tâm thành phố.
Lúc rảnh tôi thường đến sắm sửa nội thất, một tháng trước đã hoàn thiện mọi thứ, chỉ đợi dọn vào ở.
Tôi dọn dẹp qua loa rồi mở livestream.
Chưa đầy một phút, số người xem đã vượt 100 nghìn.
Đa phần hỏi chuyện cá cược.
Tôi chọn vài câu để trả lời, tiện thể quảng bá bộ sưu tập mới sắp ra mắt.
Bốn tiếng sau, doanh thu trong ngày vượt một triệu.
Tắt livestream, tôi cảm thán: đúng là thời đại mà lưu lượng là vua.
Nhiều tài khoản truyền thông ngửi thấy độ hot liền tranh nhau cắt video đăng tải trong đêm.
Câu chuyện nhanh chóng leo top tìm kiếm.
Danh tính của Cố Cảnh Hành và Tang Hạ cũng bị lộ.
Giữa tôi và họ là khoảng cách thân phận cực lớn.
Dân mạng bắt đầu tranh cãi sôi nổi, mỗi người một ý.
“Thấy chưa, không có tiền thì chỉ là đồ chơi của người có tiền thôi.”
“Nếu bán hàng này không tỉnh táo sớm thì đời ta tiêu thật rồi.”
“Bọn thiếu gia không có gì thì ra đầu làng phân giùm tôi với.”
“Tôi thấy bình luận có hơi quá đấy, người ta cũng không gì sai, ăn uống chơi bời một năm, tính ra cũng lời mà?”
“Người trên đủ tuổi chưa? Nhìn thì có vẻ ăn chơi, thực chất là bị đẩy vào hố sâu. Lần này ấy tỉnh táo và chuẩn bị sẵn sàng, chứ người khác thì chưa chắc đâu.”
“Tôi từng gặp nhiều tiểu thư giả, tiếp với giới thượng lưu nằm ngoài tầm với, cuối cùng phải vay nợ sống ảo, thậm chí bán thân vì tiền. Không phải ai cũng biến tiêu xài tạm thời thành cơ hội thay đổi bản thân như này.”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thấy Tang Hạ đăng một bài.
“Ngày cưới đã định, tháng sau mời mọi người ăn kẹo cưới.”
Kèm theo là một tấm ảnh ta đeo nhẫn kim cương.
Tuy không nhắc đến rể, ai cũng biết trước đây Cố Cảnh Hành luôn thiên vị ta thế nào.
Ngay lập tức tin thiếu gia nhà họ Cố đính hôn leo top tìm kiếm.
Đúng lúc độ hot của tôi bắt đầu hạ nhiệt, tôi đăng một đoạn video trích từ camera giám sát.
6
Sau khi đoạn video giám sát cảnh Tang Hạ bắt tôi quỳ thay giày đăng lên, lượt chia sẻ nhanh chóng vượt mốc một triệu.
Tư thế kênh kiệu và thái độ ngạo mạn của ta khiến cư dân mạng phẫn nộ.
Câu chuyện mà Tang Hạ bịa ra cũng hoàn toàn bị bóc trần.
Có người tra ra bố ta là cán bộ trong biên chế nhà nước, dân mạng lập tức tag thẳng cơ quan chức năng, đòi điều tra ông bố.
Chưa đến nửa ngày, toàn bộ thông tin về Tang Hạ bị đào sạch.
Hóa ra từ thời cấp hai ta đã bắt nạt học nữ, Lên cấp ba còn bịa chuyện nhục mạ một người, dẫn tới án mạng, chỉ là sau đó bố ta đứng ra dàn xếp.
Những người từng bị ta bắt nạt cũng lần lượt quay video lên tiếng.
“Hồi cấp hai vì mặc trùng đồ với nó mà tôi bị nó lột sạch quần áo, bắt trần truồng đi bộ về nhà.”
“Còn tôi thì kinh hơn, chỉ vì nó một cái mà nó bảo tôi lườm nó, rồi đánh tôi suốt ba năm.”
“Người bị ép chết hồi cấp ba là chị tôi. Chị tôi dậy thì sớm, nó chị tôi là bị đàn ông sờ nhiều nên mới phát triển như , sau đó còn lột áo lót của chị tôi cho đám con trai trong lớp chơi. Chị tôi không chịu nổi nhục nên nhảy lầu tự sát.”
“Thật ra đây không phải lần đầu nó ‘thí nghiệm nhân tính’. Hồi đại học, khoa tôi có một học bá, với năng lực của ấy thì tốt nghiệp là có thể vào viện nghiên cứu. Thế mà nó cố ý tiếp cận, rủ ấy đi bar ăn chơi sa đọa, sau đó đá ấy. Học bá bị chia tay, uống say rồi bị tai nạn chết. Mẹ ấy vì quá đau lòng cũng lao đầu vào cổng trường tự tử. Một gia đình ba người giờ chỉ còn mỗi người bố. Chuyện khi đó ầm ĩ lắm, không lâu sau nó bị gửi ra nước ngoài.”
Từng hành vi độc ác của Tang Hạ trong quá khứ bị phơi bày từng cái một.
Tối hôm đó còn xuất hiện đoạn video quay cảnh “sinh hoạt tập thể”.
Trong đó có cả người da trắng, da đen, nữ chính chính là Tang Hạ.
“Cô ta ở nước ngoài cũng chơi bời lắm, suốt ngày lượn bar, tham gia đủ kiểu ‘party’. Đặc biệt thích da đen. Bọn tôi đều gọi ta là xe buýt công cộng…”
Ngay sau đó, cơ quan chức năng chính thức lên tiếng: sẽ điều tra bố Tang Hạ.
Rạng sáng, Cố Cảnh Hành cũng đăng bài thanh minh.
“Không có đính hôn, không phải tôi.”
Một câu đính chính khiến Tang Hạ trở thành trò khắp mạng.
Chưa đầy một lúc sau, tôi nhận tin nhắn từ Cố Cảnh Hành.
“Em có rảnh gặp một chút không?”
Tôi chẳng cần nghĩ, trả lời một chữ: Không.
Xong thì đưa hắn vào danh sách chặn, rồi chuẩn bị livestream.
Tôi không ngờ hắn phát điên lên, tặng liền mấy trăm triệu tiền quà trong buổi phát sóng.
Chưa đến một tiếng, toàn bộ màn hình chỉ còn hiệu ứng tặng quà, không livestream nổi nữa, tôi vừa chặn hắn thì hắn lại đổi tài khoản khác, tôi đành tắt luôn livestream.
Sau đó, tôi chủ hẹn hắn ra ngoài gặp mặt.
Mới vài ngày không gặp, hắn đã tiều tụy thấy rõ, quầng mắt đen sì, trông như chẳng ngủ nổi.
Vừa thấy tôi, hắn đã lao tới nắm lấy cổ tay, giọng vừa gấp vừa lo:
“Thời Nguyện, không hề biết trước kia Tang Hạ đã bắt nạt em, ta em ăn trộm rồi còn chửi mắng ta, mới đồng ý chơi trò này.”
Tôi khẽ rút tay ra khỏi tay hắn, giữ khoảng cách.
“Cố Cảnh Hành, ơn đừng phiền tôi nữa.”
Mặt hắn trắng bệch, giọng run run:
“Em vẫn đang giận … Anh thừa nhận lúc đầu tiếp cận em là để trêu chọc, suốt một năm qua, đã lòng thật rồi. Chỉ cần em chịu tha thứ, gì cũng .”
Tôi im lặng, lạnh lùng hắn.
Khoé mắt Cố Cảnh Hành bất ngờ đỏ lên, ánh mắt bất cam tôi chằm chằm.
“Thời Nguyện, không tin là em chưa từng lòng. Trước kia tồi tệ, giờ hãy cho một cơ hội, để em không?”
Tôi hơi nhướng mày, khóe môi mang theo nụ .
“Nhưng cưng à, tôi cần của gì?”
“Trò chơi này tôi đã chủ kết thúc rồi, là xong nhé.”
Trên đường về, tôi hạ cửa kính xe, gió đêm phả vào mặt mang theo chút lành lạnh.
Tôi từng lòng với Cố Cảnh Hành không?
Thật ra là chưa từng.
Ở hắn, thứ duy nhất khiến tôi bị thu hút chính là tiền.
Mục tiêu của tôi xưa nay luôn rõ ràng và kiên định.
Đời người ai cũng có đích đến riêng.
Đích đến của tôi chưa từng là .
7
Hôm đó, vừa bước ra khỏi cửa hàng tổng, một giọng the thé vang lên bên tai tôi.
“Giang tiện nhân!!”
Tôi khựng lại, không quay đầu.
“Mày phát tài rồi là quên luôn ba mẹ ruột phải không, con vong ân phụ nghĩa!”
Tôi siết chặt hai tay, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Từ lúc quyết định dấn thân vào con đường internet, tôi đã đoán trước sẽ có ngày này, chỉ không ngờ lại đến nhanh thế.
Tôi quay đầu ba người nhà họ.
Mẹ tôi giận dữ trừng mắt tôi, ba thì nhăn mặt cau mày, còn thằng em trai thì bụng mỡ lù lù đứng phía sau, tay đang chơi game trên cái iPhone đời mới nhất.
“Tao mới mấy năm không dạy mày, là mày muốn tạo phản đúng không?”
Người đàn ông đen sạm bước mấy bước đã tới trước mặt tôi, giơ cao tay định đánh.
Tôi khẽ nhíu mày, đỡ lấy rồi trở tay tát cho ông ta một cái.
Từ nhỏ đến lớn tôi đã không biết bao lần muốn phản kháng, lần nào cũng phải nhịn xuống.
Giờ tôi cuối cùng cũng có tư cách để không nhịn nữa.
Ông ta trợn mắt tôi, không tin nổi, hai mắt đỏ au vì giận.
“Đồ bất hiếu, mày dám đánh tao?”
Mẹ tôi phản ứng lại, hét lên rồi lao vào cấu xé tôi.
Tôi đẩy bà ta ra, gằn giọng:
“Động vào tôi thêm lần nữa, đừng hòng lấy một xu nào!”
Vừa dứt lời, cả hai liếc nhau rồi đồng loạt dừng tay.
Tôi lấy trong túi ra một chiếc thẻ.
“Trong này có năm trăm triệu, các người có thể lấy. Nhưng tôi cũng sẽ thật với cảnh sát rằng Giang Diệu Tổ là đứa con mà các người mua về một cách bất hợp pháp. Đến lúc đó, nó còn ở lại hay không thì chưa chắc đâu.”
“Còn nếu không lấy tiền, chỉ cần các người từ giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, thì chuyện này tôi sẽ giữ kín.”
“Tiền hay người, chọn một.”
Ba tôi run lên vì tức, nhổ một bãi nước bọt vào tôi.
“Biết mày là thứ không có tim gan, tao đáng lẽ phải bóp chết mày từ bé!”
Mẹ tôi thì lập tức đứng chắn trước thằng em, gào lên như phát điên.
“Đứa nào dám cướp con tao, tao liều mạng với nó!”
Bạn thấy sao?