03
Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi thoáng thấy một nốt ruồi nhỏ màu đen trên yết hầu của Lâm Tịch Bạch.
Nốt ruồi ấy theo từng nhịp nuốt lên xuống, mang theo vẻ gợi cảm lạ thường.
Tôi cố không đứng dậy.
Thay vào đó, tôi dán chặt vào người cậu ta, âm thầm cảm nhận từng biến hóa trên gương mặt và cơ thể kia.
Cảm giác lén lút ấy như luồng điện chạy khắp người, khiến tôi rùng mình thích thú.
Chỉ là một nụ hôn khẽ chạm vào yết hầu thôi, mà đã khiến tôi ngây ngất đến sao?
Không hổ là học thần lạnh lùng… mùi vị đúng là khác biệt.
Chỉ tiếc…
Đêm nay, tôi không thể quá tay.
Kịch hay không thể diễn quá đà, kẻo lại mất tự nhiên.
Tôi chống tay đứng dậy, vừa ngước lên thì sững người lại—
Khóe mắt Lâm Tịch Bạch đỏ lên, như thể vừa phải chịu đựng điều gì đó vượt quá sức chịu đựng.
Tôi khựng lại.
Cậu ta thật sự… quá ngây thơ rồi.
Mới chỉ là chạm nhẹ thôi mà đã thành ra thế kia, đến lúc thật sự hôn nhau thì cậu ta có khi ngất mất?
Tôi khẽ l.i.ế.m răng, trong lòng càng thêm mong đợi cái ngày ấy đến.
“Bạn gì ơi, xin lỗi nha, vừa nãy mình bị trượt chân nên va vào cậu, cậu có bị thương ở đâu không?”
Tôi giả vờ lo lắng, cúi xuống kiểm tra “ trạng cơ thể” cậu ta, thực ra là nhân tiện… sờ soạng một chút.
Ừm, rắn chắc phết.
Đoán chừng phải có tám múi.
Thể hình đúng chuẩn.
Xác nhận xong, tôi hài lòng nheo mắt, im lặng chờ phản ứng tiếp theo của Lâm Tịch Bạch.
“Không sao.”
Giọng cậu ta lạnh băng, rõ ràng là đang bực.
Tôi bật , lại hỏi tiếp:
“Bạn dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm ghê á.”
Sắc mặt Lâm Tịch Bạch lại càng khó coi.
Tôi thấy đủ rồi nên không trêu nữa.
“Dù sao… cũng cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, mình cũng chẳng biết xoay sở sao.”
Nói rồi, tôi giả vờ luống cuống rời khỏi thư viện.
Vì tối qua “quấy rối” học thần nên tâm trạng tôi phơi phới, ngủ một mạch đến tận trưa, bỏ luôn cả tiết học.
Cũng chẳng sao, tôi vốn đã quen việc trốn học rồi, có lẽ nhà trường còn phải cảm ơn vì tôi không đến phách.
Tôi vừa lái xe vừa ngáp dài, chuẩn bị như thường lệ lái thẳng vào trường…
Nhưng vừa tới cổng, đã thấy một đám người đeo băng tay đỏ đứng chắn ngay đó.
Hừm… trông giống người của hội học sinh.
Tôi chẳng buồn quan tâm, định cứ lái thẳng vào như mọi lần, cho đến khi điện thoại vang lên—là Vân Tiêu.
“A Vũ! Hội học sinh đang kiểm tra giờ giấc với đồng phục đó, đừng có dại mà vào từ cổng chính!”
Tôi nhướn mày.
“Muộn rồi.”
Bọn họ… đã tiến đến bên xe tôi.
Cửa kính xe bị gõ hai tiếng “cốc cốc”, tôi từ từ hạ kính xuống—
Ngay lập tức bắt gặp gương mặt Lâm Tịch Bạch.
“Bạn học, lớp nào?”
Cậu ta lấy sổ điểm danh, đầu ngón tay khẽ lướt trên từng hàng chữ.
Tôi cứng họng.
Đúng là vận xui xẻo, thế quái nào lại gặp ngay cậu ta?
Nếu để cậu ta biết tên tôi, thì màn “tấn công cảm” hôm qua chẳng phải đổ sông đổ biển hết sao?!
“Chủ tịch, ấy là Cố Vũ đó, cái người hay trốn học ấy.”
Một giọng vang lên, khiến mặt tôi cứng lại.
Xong đời.
Lâm Tịch Bạch ngẩng lên liếc tôi một cái, rồi cúi xuống ghi chép gì đó.
Nhưng tôi mắt tinh, liếc thấy… tai cậu ta đỏ bừng.
Lòng tôi thầm.
Thì ra, cậu ấy vẫn nhớ tôi đấy nhé.
“Trễ giờ, không mặc đồng phục. Trừ năm điểm cá nhân.
Viết kiểm điểm ba nghìn chữ, nộp lên hội học sinh.”
Giọng điệu Lâm Tịch Bạch nghiêm túc, nghe mà tôi suýt phì .
Điểm cá nhân của tôi? Đã âm từ lâu rồi.
Kiểm điểm? Chữ đầu còn chưa từng viết.
Nhưng để không mất hình tượng vừa xây dựng, tôi gật đầu lễ phép:
“Vâng, hội trưởng Lâm, tôi sẽ nhanh chóng nộp.”
Cậu ta nghe tôi gọi “Hội trưởng Lâm”, tai lại đỏ hơn nữa.
Cậu ta… đúng là dễ xấu hổ một cách dễ thương.
04
Văn phòng hội học sinh chỉ có mỗi mình Lâm Tịch Bạch.
Tôi cố bước nhẹ hết mức, mà vẫn bị phát hiện.
“Bạn đến nộp kiểm điểm?”
Cậu ta đẩy nhẹ gọng kính, giọng lạnh tanh như tuyết phủ mùa đông.
Thoáng chốc, tôi cảm nhận chút giận dữ ẩn bên trong.
Sao thế?
Tôi nộp trước hạn cơ mà, cũng sai sao?
“Hội trưởng Lâm, đây là kiểm điểm ba nghìn chữ của tôi.”
Lâm Tịch Bạch chỉ liếc sơ rồi đẩy trả lại.
“Bạn học, kiểm điểm phải do chính viết.”
Tôi nghẹn lời.
Thì ra cậu ta giận… vì phát hiện bài kiểm điểm không phải tôi tự viết?
“Hội trưởng Lâm, miễn là tôi nộp đúng hạn thì ai viết chẳng như nhau?”
Mấy bản kiểm điểm trước cũng chỉ cho có.
Có ai dám thật sự moi móc tôi đâu.
Nhưng lần này… lại đụng trúng Lâm Tịch Bạch—người đầu tiên dám bắt bẻ tôi nghiêm túc như .
“Cố Vũ, sai thì phải tự mình nhận lỗi.
Người khác không thể thay viết .”
Giọng điệu lạnh lùng, nghiêm khắc ấy khiến tôi có cảm giác…
Cậu ta đang ghen?
“Hội trưởng Lâm, nếu tôi có lỗi, thì cậu cũng có lỗi đấy.”
“Cái gì?”
“Lỗi của cậu là…”
Tôi từ tốn tiến lại gần, mắt khóa chặt vào môi mỏng của cậu ấy.
“… khiến tim tôi đập loạn.”
Tôi nhón chân, khẽ ghé sát tai ấy, thì thầm.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận rõ ràng hơi thở cậu ta nghẹn lại, nhịp tim loạn nhịp trong lồng ngực.
Tôi cong môi , đắc ý ngắm từng phản ứng trên gương mặt cậu ta.
Lâm Tịch Bạch đúng là “ngây thơ dễ dụ” hàng hiếm.
Chỉ một câu thôi cũng đủ khiến cậu ta loạn cả lên.
Thấy cậu ta ngẩn ra không phản ứng, tôi liền muốn lấn tới.
Tôi nhích lại gần, ép cậu ấy lùi từng bước, cho đến khi môi tôi gần như chạm vào môi cậu ta…
Sau đó, tôi nhẹ nhàng hôn khẽ.
“Tôi thích Lâm Tịch Bạch,
Muốn cậu ấy.
Không biết… Hội trưởng có đồng ý không?”
Khoảng cách quá gần khiến tôi có thể nghe rõ từng nhịp thở rối loạn.
Cả người cậu ta nóng rực, như đang bốc cháy dưới lớp áo sơ mi trắng.
Tôi nheo mắt, chờ câu trả lời trong thích thú.
Nhưng…
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người.
Tôi khẽ nguyền rủa, ánh mắt trở nên âm u.
Ai chứ?! Ai dám chuyện tốt của tôi?!
Lâm Tịch Bạch như bừng tỉnh, đẩy mạnh tôi ra.
Chớp mắt đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như ban đầu.
“Cố Vũ, quá giới hạn rồi.”
Nói rồi, cậu ta xoay người đi mở cửa.
Tôi bĩu môi, ánh mắt nhanh như chớp đảo quanh phòng, tìm chỗ trốn.
Tôi chưa muốn ai biết chuyện mình đang theo đuổi Lâm Tịch Bạch.
Chỉ một giây, tôi đã nhảy núp dưới gầm bàn việc.
“Bạn học Giang Nhu?”
“Chủ tịch Lâm, em có chút chuyện muốn nhờ riêng ạ.”
Tiếng trò chuyện vang lên, tôi lập tức nhận ra—là Giang Nhu.
Giây sau, tôi nghe tiếng ta bước vào.
“Chủ tịch… chỉ có một mình trong phòng sao?”
Lâm Tịch Bạch hơi ngập ngừng rồi đáp:
“Ừ, chỉ mình tôi.”
Tôi co ro dưới gầm bàn, nghe từng chữ rõ ràng.
Nghe cậu ấy , tôi không kìm mà khẽ .
Trong lòng lại tò mò—Giang Nhu đến gì?
Không ngờ… Lâm Tịch Bạch lại quay lại ngồi xuống ghế.
Đôi chân dài duỗi vào gầm bàn, khiến không gian vốn chật hẹp càng thêm ngột ngạt.
Chỉ cần tôi ngẩng đầu… là có thể thấy yết hầu cậu ấy, cùng chiếc cằm gọn sắc.
Bạn thấy sao?