Trêu Nhầm Nam Thần [...] – Chương 6

Chương 6: Trúng bẫy rồi!

11

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng leng keng va chạm của kim loại.

Cơn choáng váng vừa dứt, tầm mắt liền chạm phải một cảnh tượng khiến người ta tê dại da đầu—

Lâm Tịch Bạch đang cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve cổ chân tôi.

Một sợi xích vàng ánh kim đang bị cậu ta siết chặt trong tay, đầu còn lại… nối thẳng với cổ chân tôi.

Mà trên bức tường xung quanh, dày đặc là ảnh chụp của tôi—

Tôi trong thư viện, tôi với những người trai cũ, những nụ hôn, cái ôm, từng khoảnh khắc riêng tư nhất… không thiếu thứ gì.

“A Vũ tỉnh rồi à?”

Lâm Tịch Bạch ngước mặt lên, môi khẽ cong, gương mặt lạnh lùng nay lại như bao phủ bởi ánh sáng dịu dàng.

Chỉ là… thứ ánh sáng ấy mang theo sự biến thái đáng sợ.

Tôi ngồi bật dậy, trái tim đập mạnh, nhanh chóng ép bản thân bình tĩnh.

“Cậu đang ?”

Lâm Tịch Bạch bật , đầu ngón tay lạnh buốt lướt nhẹ qua gò má tôi, để lại cảm giác tê dại như điện giật.

“A Vũ không hiểu sao?

Anh đang… giam giữ em.”

Ánh mắt cậu ta dần trở nên điên cuồng, trong đáy mắt tràn ngập ham muốn chiếm hữu tuyệt đối.

“Là em chủ quyến rũ trước.

Vậy tại sao… em lại định rời đi?

Không ngoan chút nào đâu…”

Ngay cả khi đôi môi bị tôi cắn đến bật máu, Lâm Tịch Bạch vẫn không chịu buông tôi ra.

Nụ hôn ấy—bệnh hoạn, điên loạn, và đầy thèm khát.

Tôi nhíu mày.

Giờ không phải lúc khiêu khích cậu ta.

Tôi đành tạm thời thuận theo, để tránh l.à.m t.ì.n.h hình tồi tệ hơn.

Tôi vốn đã quên mất chuyện bài kiểm điểm vớ vẩn kia.

Nào ngờ, chính cậu ta lại gọi điện bảo tôi đến nhà nộp trực tiếp.

Và sau khi uống xong chén trà Lâm Tịch Bạch đưa, tôi… bất tỉnh.

“Lâm Tịch Bạch, giam giữ người khác là phạm pháp đấy.”

Tôi lạnh nhạt lên tiếng, nhắc nhở cậu ta.

Nhưng Lâm Tịch Bạch chỉ khẩy, không buồn để tâm.

“Là em dụ dỗ trước.

Giờ lại muốn bỏ đi?

Đâu dễ thế.”

Ngón tay cậu ta nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt tôi, mang theo vẻ dịu dàng đến nghẹt thở.

Nhưng trong đáy mắt—chỉ có điên loạn.

“Ngày đó trong thư viện…

Cậu không phải cũng đứng đó, lén tôi và trai cũ hôn nhau sao?”

Tôi chế giễu.

“Lâm Tịch Bạch, cậu mới là kẻ điên.”

Cậu ta câm nín.

Cậu ta là kẻ luôn đứng trong bóng tối, dõi theo tôi từng giây từng phút, chứng kiến tôi trao nụ hôn cho kẻ khác—để rồi ghen tuông đến phát điên.

Tôi biết.

Cậu ta đã mất kiểm soát từ lâu.

Không hiểu vì sao, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác hả hê kỳ lạ.

Lâm Tịch Bạch đột nhiên bóp lấy cằm tôi, buộc tôi thẳng vào mắt cậu ta.

“Đúng! Anh là một thằng điên!

Chỉ cần thấy em hôn người khác, đã muốn g;iết ch;ết tất cả!

Vì sao chứ?

Anh không đủ sao?

Em chỉ cần mình thôi… không sao?”

Giọng cậu ta run rẩy, ánh mắt đỏ hoe, trông chẳng khác nào một thỏ bị thương.

Tôi lạnh, đáp lại bằng một câu đầy châm chọc:

“Lâm Tịch Bạch, tôi… chưa từng thuộc về cậu.”

Một câu ấy—như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng Lâm Tịch Bạch.

Cậu ta bỗng quỳ xuống, run rẩy hôn lên mí mắt tôi, giọng khàn khàn đầy van nài:

“Em là của .

Chỉ của thôi.

Chính miệng em từng

Sẽ lấy mà.”

Tôi c.h.ế.t sững.

… Một tia ký ức xa xưa bỗng trồi lên.

12

“CÁI GÌ?!”

Tôi đứng sững trước mặt ba, không thể tin nổi những lời ông vừa .

“Tôi từng … muốn cưới Lâm Tịch Bạch?”

“Con quên rồi à?”

Ba tôi sảng khoái, quay sang vỗ vai Lâm Tịch Bạch.

“Hồi nhỏ con cứ bám lấy thằng Tịch Bạch suốt, còn sau này nhất định sẽ cưới nó.”

Lâm Tịch Bạch chỉ ngoan ngoãn, khẽ gọi một tiếng:

“Cháu chào ạ.”

Tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Chẳng lẽ… lúc nhỏ thật sự từng thế?

Chỉ là hồi bé tôi hay linh tinh với mấy cậu bé dễ thương, ai ngờ bị cậu ta khắc cốt ghi tâm đến thế?!

“Chú Cố, bây giờ cháu đang là trai của A Vũ.

Cháu thật lòng ấy, mà A Vũ cũng cháu.”

Lâm Tịch Bạch tôi , ánh mắt kia… rõ ràng đầy tính toán.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên.

“A Vũ à, ba thấy… hay là con và Tịch Bạch đính hôn luôn đi.”

Ba tôi gật gù như chuyện đó là điều hiển nhiên.

Tôi muốn phản đối, chưa kịp lên tiếng, Lâm Tịch Bạch đã quay sang tôi, nở nụ dịu dàng như tuyết đầu xuân:

“A Vũ, từ giờ là vị hôn phu của em rồi.

Nhờ em chỉ bảo nhiều hơn nhé.”

Tôi c.h.ế.t lặng.

Trúng bẫy rồi!

Thì ra từ đầu đến cuối, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu ta.

Đưa tôi vào tròng, rồi… dùng người lớn để trói buộc tôi bằng một cuộc hôn nhân.

Đê tiện.

Vô liêm sỉ!

Tôi lập tức định mở miệng cãi lại, chưa kịp gì, miệng đã bị cậu ta nhanh chóng bịt kín.

“Chú Cố yên tâm.

Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho A Vũ.”

Từ hôm đó, Lâm Tịch Bạch như hình với bóng, luôn kè kè bên tôi.

Bất kỳ nam sinh nào có ý định đến gần tôi đều bị cậu ta chặn ngay:

“Bạn học Cố Vũ là vị hôn thê của tôi.”

Tôi trừng mắt cậu ta.

Cậu ta lại tỏ vẻ vô tội, còn nhỏ giọng than:

“A Vũ, em là vợ sắp cưới của rồi.

Không quyến rũ người khác.”

Tôi bỗng thấy hối hận vì đã từng có nhiều trai như thế.

Chỉ có điều…

Không hiểu sao, tôi phát hiện bản thân mình… không còn ghét cậu ta nữa.

Có lẽ, tôi cũng có chút rung thật rồi.

Nhưng sao đây?

Chuyện do tôi khơi mào, giờ… chỉ có thể tự mình nuốt lấy hậu quả.

Từ nay… chắc không ngắm trai đẹp nữa rồi.

Chứ không thì ai đó… lại hóa thành lọ dấm khổng lồ mất thôi.

【LÂM TỊCH BẠCH – GÓC NHÌN】

Nụ hôn đầu đời của tôi bị một con nhóc… cướp mất.

Cô ấy rất tươi, nụ sáng rực như nắng đầu hạ.

Sau khi chiếm hôn tôi, còn bá đạo tuyên bố:

“Lâm Tịch Bạch, sau này em sẽ cưới !”

Nực nhất là— quên béng lời hứa đó.

Còn tôi, lại khắc cốt ghi tâm.

Nhiều năm sau gặp lại, ấy trở thành một con hồ ly nhỏ xinh đẹp, táo bạo, quyến rũ, như thể sinh ra chỉ để hoại trái tim người khác.

Cô ấy liên tục thay trai, vô tư, như thể cả thế giới này chẳng có gì gọi là “trách nhiệm” hay “ cảm nghiêm túc”.

Tôi dõi theo , trong bóng tối, chứng kiến từng nụ hôn, từng cái ôm, từng lần phản bội mà mang đến cho người khác… và cho chính tôi.

Lúc ấy, tôi ghen đến mức muốn hủy tất cả.

Tôi không đẹp trai hơn người khác sao?

Không học giỏi hơn họ sao?

Không tốt với ấy bằng họ sao?

Tôi là gì trong mắt ?

Một cái tên mờ nhạt trong đám đông?

Một học thần cứng nhắc?

Hay… chỉ là “một lần thử” trong trò chơi ái của ?

Nhưng tôi không muốn chỉ là như thế.

Tôi muốn… trở thành tất cả của ấy.

, tôi lên kế hoạch.

Từng bước.

Từng bước một.

Cho đến khi tôi biến mình thành một cái lồng – giam giữ duy nhất trái tim của Cố Vũ.

Phải.

Tôi bệnh hoạn.

Tôi điên cuồng.

Tôi giam giữ ấy.

Cô ấy mắng tôi là đồ điên.

Tôi không phủ nhận.

ấy, tôi sẵn sàng đánh mất lý trí.

Sẵn sàng chống lại cả thế giới.

Sẵn sàng vứt bỏ đạo đức, giới hạn, tất cả… chỉ để giữ ấy bên cạnh.

Nhưng tôi biết, tôi không phải là ánh sáng trong cuộc đời ấy.

Tôi là bóng tối.

Một bóng tối ấy từng chủ bước vào—rồi lại quay đầu bỏ chạy.

Thật may…

Tôi đã kéo trở lại .

Và lần này, tôi sẽ không để ấy đi mất nữa.

【VÂN TIÊU – GÓC NHÌN】

Tôi là thân từ thuở nhỏ của Cố Vũ.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau.

Cô ấy mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, lạnh nhạt và trưởng thành hơn tôi rất nhiều.

Tôi tưởng rằng, chỉ cần luôn bên cạnh ấy, thì sớm muộn gì ấy cũng sẽ thuộc về tôi.

Tôi không ra cảm của mình, vì sợ mất đi cả duy nhất ấy.

Tôi chấp nhận “người em thân thiết”, chỉ để có thể đứng gần ấy một chút.

Tôi từng thấy ấy thay trai như thay áo.

Tôi đau.

Nhưng tôi nhẫn nhịn.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần Lâm Tịch Bạch xuất hiện rồi biến mất như những người trước, tôi sẽ lại có cơ hội.

Cho đến một ngày, ấy tươi rói, chỉ vào bờ môi sưng đỏ, :

“Nhìn nè, chứng cứ sống luôn. Cuối cùng cũng tán học thần rồi.”

“Chúc mừng A Vũ.”

Tôi tim tôi c.h.ế.t lặng.

Sau đó, tôi chỉ biết lặng lẽ đứng ngoài rìa.

Cô ấy dần xa tôi.

Và khoảng trống trong lòng tôi cứ rộng thêm, rộng thêm… không thể lấp đầy.

Tôi từng muốn ra—rằng tôi ấy.

Nhưng khi tôi quyết định dũng cảm, thì… đã quá muộn.

Cô ấy… đã không còn là của tôi nữa.

【KẾT – HÔN LỄ】

Tôi đứng trong sảnh tiệc, mặc một bộ vest chỉnh tề.

Tôi không phải rể.

Tôi là “ thân từ bé” của dâu—Cố Vũ.

Mọi người , pháo hoa nổ vang, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên váy cưới trắng tinh của ấy.

Cô ấy… xinh đẹp đến nao lòng.

Còn tôi, lặng lẽ cầm ly rượu, đứng ở góc khuất, lặng hai người họ tay trong tay bước lên lễ đài.

Người đàn ông sánh vai bên ấy—không ai khác ngoài Lâm Tịch Bạch.

Kẻ từng phát điên vì , như thể mạng sống.

Và bây giờ… cũng là người duy nhất có thể khiến tự nguyện gục ngã.

Cô ấy rạng rỡ.

Ánh mắt cậu ta… là ánh mắt mà tôi chưa từng có .

Tôi ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Đắng.

Đắng như lòng tôi.

Cố Vũ, chúc cậu hạnh phúc.

Tôi sẽ vẫn bên cậu, chỉ là…

Với tư cách là một “người cũ”.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...