Các đồng nghiệp vây quanh tôi, không ngừng đưa ra lời khuyên.
Tôi không chịu nổi sự nhiệt của họ, lại thực sự muốn hỏi xem Thẩm Trạch định gì, đành phải cắn răng bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Khi đẩy cửa vào, Thẩm Trạch và Đinh Sở Tinh đang chơi trò thân mật với nhau.
Đầu tôi trống rỗng vài giây, tôi nghiến răng và cắt ngang: “Thẩm Tổng… tài liệu tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Đinh Sở Tinh vừa mỉm , vừa giúp Thẩm Trạch mát-xa, hỏi: “Thoải mái không?”
Thẩm Trạch hài lòng thở dài.
Tôi đứng đơn một bên, bị xem như không khí.
Mười phút sau, tôi tăng âm lượng:
“Thẩm Trạch, tài liệu tôi đã xắp xếp xong rồi!”
“Cô kêu cái gì thế?” Thẩm Trạch mở mắt, hừ lạnh một tiếng, “Những cái đó à, không cần nữa.”
Rõ ràng là khối lượng công việc mười ngày, tôi việc vất vả như một con cún, vội vã mà cũng chỉ xong trong ba ngày.
Vậy mà giờ hắn lại không cần nữa.
Tôi đưa tay chống lên cạnh bàn, cố gắng đứng vững.
Khi , giọng tôi gấp gáp và run rẩy:
“Anh đang chơi tôi à?”
Thẩm Trạch không phủ nhận.
Anh ta kéo cao khóe miệng, giao cho tôi nhiệm vụ tiếp theo:
“Lâm Triều Niệm, hãy dẫn giám đốc thiết kế quen với các đồng nghiệp đi.”
Khi nghe thấy tên tôi, Đinh Sở Tinh liếc tôi một cách tỉ mỉ.O Mai d.a.o Muoi
Ánh mắt của ta chứa đựng sự ưu việt khó hiểu.
Cô ta : “Tôi đã xem qua các tác phẩm của , bình thường thôi.”
Thẩm Trạch ôm ta vào lòng, cũng : “Em từ nhỏ đã mời tham gia các show diễn, Lâm Triều Niệm sao có thể so với em.”
Họng tôi nghẹn lại, bọn họ dựa vào cha mẹ mà lăn lộn trong giới thời trang thì có gì cao quý? Có quyền tùy tiện phạm người khác à?
Tôi kiên cường Thẩm Trạch, cố gắng tìm kiếm một chút hối lỗi trên khuôn mặt ta.
Nhưng ta không có.
Anh ta chỉ cảm thấy tôi chưa đủ khổ.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy vô nghĩa, run rẩy tháo thẻ công việc xuống, đập lên trước mặt Thẩm Trạch: “Tôi nghỉ việc.”
Tôi rời khỏi công ty, ngoài trời đúng lúc đang mưa, những giọt mưa rơi dày đặc vào người tôi.
Tôi không hiểu, những hạt mưa nhỏ bé lại đau đến , đau đến mức tôi không thể đứng thẳng, đau đến mức nước mắt cứ rơi.
Tôi ngồi xổm xuống đất, ngay lập tức một chiếc ô giơ lên che trên đầu tôi.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, lại thấy Tư Diễn.
Sau khi thấy biểu cảm của tôi, khẽ nhíu mày, thân hình cao lớn cúi xuống, chìa tay về phía tôi.
Thời gian như ngừng lại…
Tôi không ngừng hít thở, đôi môi vì lạnh mà run rẩy: “Sao mỗi lần gặp , tôi đều lâm vào cảnh thảm như .”
Anh không trả lời, nắm lấy tay tôi, dìu tôi vào tay cầm ô: “Chị, cầm chắc cái ô.”
Tôi một cách khó hiểu.
Tư Diễn từ tốn tháo áo khoác ngoài, khoác lên người tôi.
Mùi ẩm ướt của ngày mưa nhanh chóng thay thế bởi hương lạnh nhẹ nhàng.
Tôi một cách ngạc nhiên, không biết phải gì.
Anh vuốt tóc gáy tôi, một cách không che giấu: “Lạnh quá thì ôm tôi đi.”
Tim tôi như đập nhanh hơn…
Chúng tôi cứ đi mà không mục đích, không biết phải đi đâu, cũng không biết khi nào mới dừng lại, điều kỳ lạ là, trái tim bất an lo lắng của tôi lại dần dần yên bình lại.O Mai d.a.o muoi
Tôi bắt đầu chủ tìm cách chuyện: “Anh không phải đi à?”
“Hôm nay không có tiết.”
Bước chân tôi dừng lại, người hơi ngẩn ra.
“Anh là sinh viên?”
… Anh đã trưởng thành chưa?
Anh thấu tôi, một cách thờ ơ: “Đang học thạc sĩ, tiện thể kinh doanh.”
Tôi thở phào một hơi.
Anh lại bắt đầu .
“Hôm nay ai bắt nạt chị rồi? Tôi giúp chị trả thù.” Tư Diễn châm một điếu thuốc.
Khi nghe hỏi câu này, sự ấm ức lại từ trong lòng trào ra, tôi chằm chằm vào điếu thuốc đỏ của , đột nhiên đầu óc nóng lên: “Có thể cho tôi thử một chút không?”
“Chỉ một lần thôi.”
“Chưa quen hút, sẽ rất cay.” Anh ta giữ cằm tôi, không có dấu hiệu gì trước, bỗng nhiên hôn tôi. “Thử như đi.”
Tôi bị cay đến mức nước mắt tuôn rơi, “Không , không , cay quá.”
Anh ta và dập tắt điếu thuốc.
Tôi thở dốc nhỏ, mặt đỏ bừng.
“Chị dễ xấu hổ quá.” Anh lại gần, ánh mắt dần dần trở nên u ám.
“Tôi… không có.” Tôi ngượng ngùng bào chữa.
Nếu không phải xung quanh quá ồn ào, tôi thật sự rất sợ ấy nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của tôi.
Tôi vội vàng chuyển chủ đề, cố gắng xua đi cảm giác bồn chồn trong lòng:
“Hôm nay, tôi đã nghỉ việc.”
Tôi thực sự rất khó chịu, khi kể cho nghe, tôi gần như muốn khóc:
“Trước đây tôi thật ngốc, ngốc nghếch ăn những lời hứa hẹn của ông chủ, việc chăm chỉ trong công ty, muốn sống ở công ty luôn, cuối cùng hôm nay, chức vụ mà ông chủ hứa cho tôi lại bị con trai ông ấy giao cho người khác.”
Giọng tôi ngày càng nặng nề, trong lòng nghẹn ngào khiến mắt tôi không thể kìm nổi nước mắt:
“Anh biết không? Người điều đến là hiện tại của Thẩm Trạch. Hôm nay khi họ cùng nhau đến công ty, họ đều ăn mặc đẹp đẽ, còn tôi thì không trang điểm.”
Tôi càng nghĩ càng tức, nghẹn ngào :
“Cô ta còn phạm tôi, rằng tác phẩm của tôi bình thường, tôi cũng đã từng giành giải thưởng mà, ta có tư cách gì chứ…”
“Chị.” Tư Diễn đột ngột cắt ngang, giọng điệu nghiêm túc và lạnh lùng,
“Đừng nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi.”
“Là hỏi mà.” Tôi trợn mắt một cái, mặt mày có chút giận dỗi.
“Lâm Triều Niệm…”
Khi chúng tôi đang cãi vã, đột nhiên có ai đó gọi tên tôi.
Nghe tiếng, tôi quay lại.
Thật bất ngờ, đó lại là… Thẩm Trạch!
Anh ta ướt sũng, từng bước đi về phía tôi.
Khi thấy Tư Diễn, khuôn mặt ta khựng lại, vô thức siết chặt nắm tay.O mai Dao Muoi
“Hai người quen nhau à?”
Cả tôi và Tư Diễn đều đồng thời trả lời.
“Quen lắm.” Tôi muốn ta tức chết.
“Không quen.” Tư Diễn trả lời bình thản.
Tôi ngạc nhiên , vừa mới hôn tôi xong, giờ lại là không quen?
Quả thật, của tên khốn cũng là khốn!
Thẩm Trạch thở dài, như thể đã yên tâm: “Lâm Triều Niệm, em cố tôi tức giận phải không? Bạn tôi đã là không quen em, cậu ta chưa bao giờ dối.”
Tôi không gì, trong lòng lặng lẽ mắng Tư Diễn một trăm lần.
Thẩm Trạch tự mãn đi đến giữa tôi và Tư Diễn.
“Tôi sẽ cầm dù.”
“Anh cũng biết, tôi không thích đồ của mình bị người khác chạm vào.”
Tư Diễn từ chối, trên mặt không có biểu cảm gì, mí mắt hơi nâng lên, lạnh lùng và mạnh mẽ.
Thẩm Trạch nhíu mày lại thành một đỉnh núi nhỏ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Tôi không thể chịu cảnh ngượng ngùng này…
“Hai người tự cầm dù đi, đừng phiền tôi.”
Lợi dụng lúc họ chưa kịp phản ứng, tôi quay người bước vào taxi đỗ bên đường.
Bạn thấy sao?