Tri Dao – Chương 2

Chương 2

6

Trưa hôm sau tỉnh dậy vì say xỉn, tôi cảm giác đầu như vừa bị mười chiếc xe tải cán qua.

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, tôi nheo mắt điện thoại — một giờ rưỡi chiều.

Tuyệt vời. Ngủ luôn qua cả sáng lẫn trưa. Chuẩn chỉ phong cách của tôi.

Hộp thư đầy ắp tin nhắn từ Lâm Tiểu Vũ:

“Thế nào? Tối qua với Phó Diễn Lễ vui vẻ chứ? Unlock bao nhiêu địa điểm? Giường, sofa, trước gương, cạnh cửa sổ?”

“Đừng khách sáo nha, bà thèm khát thân xác ta cũng đâu phải ngày một ngày hai rồi~ Kiềm chế không nổi là chuyện thường thôi ~”

【Chớp mắt điên cuồng.gif】

“Mà công nhận nha, Phó Diễn Lễ đúng là ngon nghẻ thật, tui cũng muốn cạp thử.”

?

Phó Diễn Lễ nào? Ở đâu ra Phó Diễn Lễ?

Tôi vò đầu, cố moi lại ký ức đã bay màu trong đêm say rượu, đầu óc chỉ toàn một mảng trắng toát.

Lướt xuống, còn một video đính kèm.

Tôi vừa mở lên, suýt nữa quăng luôn cái điện thoại.

Trong video, mặt tôi đỏ bừng, mắt mơ màng, chân đang gác lên ghế nhựa.

Tôi ngước 45 độ bầu trời sao, buồn bã hút một ngụm sữa AD, rồi đầy u uất:

“Tiểu Vũ, cậu phải nhớ— sẽ phản bội cậu, bánh kem thì không.”

Giọng Lâm Tiểu Vũ vang lên ngoài hình đầy chán chường:

“Hả? Nói tiếng người coi?”

Tôi nghiêm nghị giơ một ngón tay lên, dí sát vào camera.

Tay kia từ từ lấy ra một chiếc mũ đầu bếp trắng tinh từ trong túi, nghiêm túc đội lên đầu, giọng đầy long trọng:

“Ôn Tri Dao của ngày xưa đã chết rồi.

“Người đứng trước mặt cậu bây giờ là Nữu Hỗ Lộc · Tri Dao—

“Là người phụ nữ sẽ khiến cậu xếp hàng ba tiếng cũng chưa chắc mua bánh phô mai trứ danh của chị đây!”

Lâm Tiểu Vũ sặc sụa đến mức ngả ngửa sang bàn bên cạnh, màn hình video rung bần bật.

“Hahaha bà bị bệnh trung nhị quá nặng… khoan đã!” Giọng ấy đột ngột khựng lại trong video, “Đằng sau bà kìa…”

Tôi hừ một tiếng, chẳng thèm quay đầu lại:

“Lại muốn lừa tôi nữa hả? Lần trước ở KTV cũng dùng trò này—”

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi trong video đột nhiên đứng hình.

Vì trong khung hình xuất hiện một bàn tay trắng trẻo, thon dài, nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.

Tôi trong trạng thái say mèm quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt quen thuộc, ánh mang theo chút bất đắc dĩ.

Là Phó Diễn Lễ.

7

Phó Diễn Lễ mặc vest chỉnh tề, cà vạt cài ngay ngắn, toàn thân toát lên khí chất tinh , hoàn toàn lạc quẻ với không khí bụi bặm nơi quán nướng ven đường.

Còn tôi thì sao?

Đang đứng trên ghế nhựa, đầu đội mũ đầu bếp, tay còn cầm nửa chai sữa AD canxi.

Không khí ngưng đọng.

Trong video, tôi chớp mắt, đột nhiên toe toét, đưa tay chọc nhẹ vào má ta.

“Ủa? Phó Diễn Lễ mà cũng xuất hiện ở cái chỗ thế này á? Mình đang mơ hả…”

Tôi dí sát mặt vào ta, đôi mắt ngà ngà say lướt qua từng đường nét:

“Nhưng mà… Phó Diễn Lễ sao lạnh lùng dữ ? Không biết luôn à…”

Nói rồi, tôi bất ngờ đưa cả hai tay ra, túm lấy mặt ta kéo mạnh lên trên—

Ép buộc tạo ra một nụ “giả trân”.

Kính của Phó Diễn Lễ bị tôi ấn lệch sang một bên.

Đôi mắt luôn trầm ổn phía sau lớp kính lần đầu tiên mở to kinh ngạc, hàng mi dài khẽ rung lên.

Video dừng lại ngay tại đó.

Tôi: “…”

Điện thoại rơi bịch xuống giường.

Tôi trượt luôn xuống đất, lấy tay bịt mặt, tuyệt vọng rú lên:

“Cho tôi chết đi——”

Ngay lúc tôi đang cân nhắc thế nào để trốn khỏi địa cầu trong tư thế đỡ nhục nhất, thì điện thoại bỗng reo lên.

Người gọi đến: 【Phó Băng Cục】

Tôi luống cuống bắt máy, giọng líu cả lưỡi:

“Alo alo alo??”

Đầu dây bên kia, giọng ấy trầm thấp, có chút mỏi mệt khó nhận ra:

“Tỉnh rồi à?”

“Dạ, dạ tỉnh rồi………” tôi co rúm lại như con mèo ướt.

“Đau đầu không?”

“Cũng… cũng tàm tạm……”

“Ừm, bếp ở tầng hai nhà , dì nấu ăn đã để sẵn canh giải rượu cho em rồi.”

Tầng hai nhà ?

Khoan đã…

Tôi giật mình nhận ra điều gì đó.

Đưa mắt quanh, căn phòng lạ hoắc, phong cách đen trắng tối giản.

Bên cạnh giường là ly americano uống dở.

Đ*ch.

Đây là… phòng ngủ của Phó Diễn Lễ!

“Khoan đã! Sao tôi lại ở nhà ?!”

8

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Tối qua em uống say, ói hết lên người , còn bẩn cả đồ của mình.

“Anh đưa em về nhà họ Ôn, em ôm cột điện nhất quyết không đi, còn gào lên ‘chết cũng không về’.

“Sau đó còn túm lấy tay áo đòi… bỏ trốn cùng, hỏi có đồng ý không…”

Tôi: “……”

“Lâm Tiểu Vũ hình như có việc gấp gì đó, cầm chìa khóa xe quay đầu bỏ đi như thể vừa đưa ra quyết định lớn lao.”

“Thế nên, đành phải đưa em về nhà trước.”

Ngón chân tôi co rúm lại đến mức đủ xây căn hộ ba phòng một khách.

“Vậy… chúng ta không có… không cái gì… không nên chứ?”

“……Em không nhớ gì tối qua à?! Em đã với …”

Anh ấy đến đây đột nhiên nghẹn lại.

Tim tôi nhảy vọt lên 180, đầu óc lóe lên cả ngàn viễn cảnh không thể gọi tên.

Trên giường, trên ghế sofa, trước gương, cạnh cửa kính…

Không lẽ… thật sự đã…

Ôn Tri Dao! Người ta là em rể tương lai của bà đó! Bà là đồ cầm thú!

Tôi hoảng loạn:

“Nhớ! Em nhớ! Chỉ là… có lẽ… không nhớ rõ lắm thôi…”

Tôi gượng hai tiếng, cố gắng giấu đi thực tế là tôi trắng tinh không nhớ gì cả.

Qua điện thoại, vang lên tiếng bút gõ nhẹ lên mặt bàn, từng nhịp như gõ vào dây thần kinh căng như dây đàn của tôi.

Một lúc sau, giọng ấy lại vang lên, rất khẽ:

“Ôn Tri Dao.”

“Có mặt!” Tôi phản xạ có điều kiện, đứng bật dậy như học sinh bị gọi trả bài.

“Hôm qua em … muốn mở tiệm bánh?”

Tôi giật mình.

“Dạ… đúng…”

“Cần đầu tư không?”

Tôi vội vàng xua tay.

Cái tiệm nhỏ này không đáng để gọi là ‘đầu tư’ đâu.

Tôi đã tính kỹ rồi, với số tiền riêng tích lũy suốt bao năm, cộng với đống túi limited tôi chuồn từ nhà đi, là đủ vốn mở tiệm.

“Không cần không cần, em có tiền, chỉ mong Phó tổng đến ủng hộ thôi là ạ.”

“Được.” Anh đáp không chút do dự. “Khai trương ngày nào, sẽ đến.”

Mắt tôi lập tức sáng rỡ.

Đây là thần tài giáng thế rồi chứ còn gì nữa!

Đầu dây bên kia, Phó Diễn Lễ dường như đang tôi, khẽ bật , trong giọng ẩn chứa nét vui vẻ mơ hồ.

Nhưng đúng lúc tôi tưởng cuộc gọi sắp kết thúc, thì đột ngột một câu chẳng đầu chẳng đuôi:

“Nếu đồng ý thì sao?”

Tôi: “Hả?”

“……Không có gì.” Giọng lại trở về lạnh lùng thường lệ, như thể khoảnh khắc dao vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

“Em nghỉ ngơi cho tốt.”

9

Sau khi cúp máy, màn hình điện thoại sáng lên.

Một lời mời kết lặng lẽ nằm trong thông báo:

【Ôn Tri Ninh muốn thêm .】

Ảnh đại diện là một con mèo khóc lóc.

Tôi bấm đồng ý. Đối phương lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại, giọng nghèn nghẹn:

“Chị ơi, thì ra mấy năm nay chị đã sống cực khổ như … Sao chị có thể kiên trì thế?”

Tôi chằm chằm vào màn hình, trầm ngâm…

Làm sao kiên trì ?

Tất nhiên là vì tôi… chịu đựng giỏi.

Nhưng em đã hỏi thế này rồi, thì tôi chỉ còn cách :

Xin lỗi nha.

【Chỉ cần có tay là (ngậm hoa hồng).】

Ôn Tri Ninh hình như bị chọc :

“Em cũng phải học hỏi chị, em sẽ cố gắng kiên trì!”

Rồi gửi một sticker có dòng chữ: 【Cùng nhau cố lên.jpg】

Tôi trả lời lại bằng cái sticker 【Xoa đầu.jpg】, tiện miệng hỏi:

“Vài hôm nữa tiệm bánh mới của chị khai trương, em có muốn qua chơi không?

“Bánh kem ăn bao nhiêu cũng nha~ Muốn ăn vị nào cũng có~”

Không ai có thể từ chối mấy chiếc bánh thơm thơm mềm mềm.

Ôn Tri Ninh rõ ràng đã cảm :

“Chị ơi, em học chuyên ngành quảng cáo! Em sẽ viết hẳn một bài quảng bá cho tiệm bánh của chị, coi như là báo đáp… chị và bánh nhỏ của chị!”

Giọng em ấy phấn khích như một đứa trẻ.

Tôi bật , khẽ lắc đầu, không quá để tâm.

Cho đến ngày khai trương, tôi mới nhận ra — tôi đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của em này.

10

Nắng sớm vừa hắt vào cửa kính, trước cửa tiệm đã xếp hàng dài.

Những trẻ giơ điện thoại lên, điên cuồng chụp ảnh bánh trong tủ trưng bày.

“Đây đúng là tiệm ‘Thám tử ngọt ngào’ recommend nè!”

“Tớ cũng xem trên Xiaohongshu mới tới đó! Cái bánh tiramisu này ngon quá trời luôn! Tớ cũng phải viết bài giới thiệu cho fan của tớ!”

“Hu hu hu cái bánh này ngon tới phát khóc, tui thêm lần nữa: nhân loại không thể sống thiếu bánh nhỏ, giống như phương Tây không thể sống thiếu Jerusalem !”

【Đã nhận 520 đồng từ Alipay~】

【Đã nhận 888 đồng từ WeChat~】

Tiếng thông báo thu ngân vang liên tục, như thiên ca, khiến khoé miệng tôi dần dần chạm vào mặt trời.

Ai mà ngờ, đại thần lại ở ngay bên tôi.

Ôn Tri Ninh có một tài khoản food blogger trên mạng xã hội với hai trăm nghìn lượt theo dõi.

Cả ba mẹ cũng không biết chuyện này.

Vừa đếm tiền, tôi vừa âm thầm ăn năn:

Ôn Tri Dao ơi là Ôn Tri Dao! Có em giỏi giang thế này mà còn dám mơ tưởng đến vị hôn phu của người ta?

Bà còn là người nữa không?!

Đến trưa, khách càng lúc càng đông.

Tay tôi gói bánh nhanh đến mức chỉ còn thấy tàn ảnh.

Dù bận rộn đến mức không chạm đất, dù mệt đến run tay,

Cảm giác này… phê không tả nổi!

Cái kiểu vui sướng khi tự tự ăn, cái kiểu an tâm khi kiếm từng đồng bằng chính tay mình, là thứ mà ngày xưa ở nhà họ Ôn không bao giờ có .

11

Sáu giờ chiều, dòng người cuối cùng cũng rút đi.

Tôi đang kiểm đếm doanh thu trong ngày thì tiếng chuông gió vang lên.

“Xin lỗi, hôm nay bánh bán hết rồi…”

Tôi ngẩng đầu lên, lời chưa xong đã nghẹn lại trong cổ họng.

Phó Diễn Lễ mặc bộ vest ba mảnh màu xám đậm, đứng trước cửa tiệm. Phía sau là chiếc Maybach phản chiếu ánh vàng tội lỗi của đồng tiền dưới hoàng hôn.

Anh đứng đó, mà tôi cứ ngỡ nghe tiếng thì thầm của tiền bạc.

Chậc, không hổ là người tôi từng mê mẩn, khí chất đúng là không .

Anh tiến lại gần, ánh mắt tôi chằm chằm, như có phần ngạc nhiên:

“Lúc còn ở nhà họ Ôn, chưa từng thấy em vui như hôm nay. Anh cứ nghĩ em hết đường lui nên mới mở tiệm bánh nhỏ này.”

Tôi toe toét, vừa đếm tiền vừa đáp:

“Phó tổng, không hiểu rồi. Nếu ai cũng đi thiên kim, tổng tài, thì ai mấy cái bánh nhỏ mềm mềm thơm thơm này cho đời chứ?”

“Vả lại, thế giới này cũng cần có người đóng vai thường dân.”

“Không lên voi xuống chó, không kịch tính nghẹt thở, chỉ cần đóng vai một nhân vật nhỏ bé hạnh phúc trong xã hội này là đủ rồi.”

Phó Diễn Lễ im lặng một lúc, ánh mắt lướt qua tủ trưng bày trống trơn, giọng hơi khàn:

“Trên đường tới đây, thấy có người cầm bánh của em, rất tươi.

“Anh nghĩ… chắc là ngon lắm.”

Anh khựng lại một chút, giọng trầm xuống:

“Tiếc là đến muộn rồi.

“Xin lỗi, dường như… vĩnh viễn không thể xuất hiện đúng lúc bên cạnh em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...