Đăng vào 2023.09.26
[Cuối cùng cũng gặp lại một nửa hoàn hảo của mình rồi! Quan hệ của bọn mình đã hoàn toàn khác biệt so với một năm trước! Bây giờ bọn mình thậm chí còn chia nhau mấy cốc nước! Thỉnh thoảng còn lén trốn ra ngoài ăn một bữa kekeke…]
Đăng vào 2023.09.03
[Nay trời đẹp, bọn mình cùng đến chùa cầu duyên linh thiêng nhất, ấy ấy không cầu cho bản thân, có thể cầu Bồ Tát phù hộ mình như ý nguyện, mình nghĩ ấy hẳn đã biết mình muốn nên duyên vợ chồng cùng ai… Đều tại cái nhỏ bám dai kia!]
cẻm ơn đã các iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đăng vào 2023.07.20
[Vốn còn muốn tìm cớ để ấy ở lại trường, không ngờ ấy về rồi, mọi người có cách nào để ấy chủ chia tay với không! Cứu mình với!]
…
Bên dưới dòng trạng thái này thậm chí đã có cư dân mạng muốn thử tìm ra tôi thông qua thuật toán.
[Không thấy chị tảm tiêu kia chính thất đang ở nước M à? Thượng Hải đọc rồi, đẩy bài ra nước ngoài đi!]
[Bảo đẩy ra nước M, không phải đẩy ra Bắc Kinh, tôi một cái đã thấy khó chịu rồi mà còn xem trọn vẹn bốn lần!]
[Đến nước ngoài rồi đến nước ngoài rồi, nước H đã nhận , bè ở nước M cố lên!]
[Nước F cũng nhận rồi! Chị em nước M chuẩn bị!]
[Nước M thấy rồi! Mau tìm này, nhanh chóng bảo ấy chia tay đi!]
……
Tôi gần như tận mắt chứng kiến Chu Hoài Hứa đã từng chút một xóa bỏ giới hạn của bản thân như thế nào.
Từ lúc ban đầu ngay cả vấn đề học tập ta hỏi cũng cố gắng đẩy cho giáo viên hướng dẫn, đến cuối cùng là phản hồi từng cái icon một.
Thẩm Lộ không phải người Hàng Châu, Chu Hoài Hứa liền dẫn ta đi ăn hết các quán ăn sáng trong phố cổ Hàng Châu.
Cô ta muốn đến nơi Chu Hoài Hứa học để xem, thế là con đường rợp bóng cây kia, họ đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần.
Họ cùng nhau đạp xe bên hồ, cùng nhau đến chùa cầu vạn sự như ý, còn cùng nhau đi leo núi dã ngoại.
Tôi gần như ôm chặt miệng theo bản năng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Nhưng đau đớn trong lòng, vẫn cứ từng chút từng chút trào ra khỏi mắt.
Trên trang cá nhân kia lại có bài đăng mới.
[Buổi chiều không phải thời điểm tốt để tỏ , vừa lừa ấy là bụng mình khó chịu, bảo ấy đỡ mình về phòng thí nghiệm (mình sẽ cố gắng tạo vài tiếp cơ thể trông như vô ), lát nữa ở một mình với ấy sẽ dễ chuyện hơn… Biết rõ không thể mà vẫn đã là thành ý lớn nhất của mình rồi.]
Ảnh đính kèm là Chu Hoài Hứa gửi lại icon xoa đầu tỏ vẻ đau lòng, còn có đoạn tin nhắn đồng ý đi cùng ta.
[Cô quá đà rồi đấy, còn “tiếp cơ thể trông như vô ”? Nữ phụ thư viện 30s còn chẳng đến .]
[Tiểu tam, tôi chúc đào góc tường thành công, **** thiên trường địa cửu.]
[Bạn của tên khốn này đúng là xui xẻo tám đời! “Biết rõ không thể” cục cứt!]
Tôi bình tĩnh mà lại mơ hồ nhấc điện thoại lên, bấm dãy số đã thuộc lòng.
Chu Hoài Hứa bắt máy rất nhanh: [Nhất Nhất, sao ?]
Giọng ta vẫn dịu dàng như , mang theo chút ngữ khí dỗ dành trẻ con.
[Em vừa xuống sân bay, có thể đến đón em không?]
[Em về rồi! Sao em không với trước! Anh lập tức…”
Đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng nghẹn ngào, là Thẩm Lộ cố ý.
“Nhất Nhất, … vẫn còn ở phòng thí nghiệm, gọi xe cho em nhé. Lát nữa đến gặp em, em đi đường cẩn thận nhé, hai phút gửi định vị một lần nhé…”
[ – .]
Tôi trực tiếp cúp điện thoại.
Vừa phải lo lắng cho sức khỏe của khác, vừa phải lo lắng cho an toàn của tôi.
Chu Hoài Hứa, có lo hết không?
[Nhất Nhất, em giận rồi sao? Bây giờ lập tức đi đón em đây.]
[Đừng giận, dù mai thầy có mắng như chó thì hôm nay cũng phải đi đón em!]
Tôi lau đi vệt nước mắt rơi trên màn hình, trả lời: [Không cần đâu.]
Sau này cũng không cần nữa.
Lục Gia Nhất hai mươi bốn tuổi cũng sẽ không chỉ đứng nguyên một chỗ mãi.
4
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Thẩm Lộ.
Có lẽ sau cuộc gọi vừa rồi với Chu Hoài Hứa, ta dễ dàng liên lạc với tôi.
Đối phương đã xác định rõ ràng thân phận của tôi, đi thẳng vào vấn đề.
[Cô thích Chu Hoài Hứa không?]
Tôi bỗng thấy buồn : [Không thích trai mình thì thích ai nữa?]
[Tôi thích ấy hơn ! Tôi có thể vứt hết sĩ diện vì ấy! Cô có không?]
Tôi đáp: [Cô thấy việc vứt hết sĩ diện là chuyện vinh quang lắm à? Phá hoại cảm người khác khiến cảm thấy mình rất giỏi đúng không? Cô dám mấy lời này cho bố mẹ nghe không?]
Những lời nguyền rủa và chửi bới vô biên vô tận tràn đầy trên màn hình điện thoại tôi.
Đồng thời, trang cá nhân của Thẩm Lộ cũng bắt đầu cập nhật, ta đăng nhận xét từ mấy đứa cấp ba về tôi.
Nói tôi bỏ ra rất nhiều tiền mới vào trường trọng điểm, rồi vì thành tích quá kém nên phải ra nước ngoài học một trường đại học dỏm.
Trong đoạn chat còn ghi rõ mọi người nhận xét tôi đã học kém lại còn chơi bời, cùng hạ thấp tôi đến mức không đáng một đồng.
Nhưng từ đầu đến cuối, ta thậm chí còn không biết tên tôi là gì.
Lúc Chu Hoài Hứa tìm đến, ánh mắt ta tôi vẫn đong đầy cảm như trước.
“Giận rồi à? Đều tại … Anh hứa sẽ không có lần sau nữa, nhé em?”
Tôi cầm điện thoại, màn hình vẫn dừng lại ở bài đăng mới nhất của tài khoản đó.
[Trận chiến khó khăn thực sự đã đến, của ấy quay về rồi. Tối nay mình định nhờ các đàn em tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mừng chiến thắng giải bóng rổ, ấy là chủ lực nên không thể vắng mặt.”
Có người trong phần bình luận khó hiểu: [Không hiểu nổi, ta về rồi mà đêm khuya chị còn gọi ta đi gì?]
Thẩm Lộ hồn nhiên trả lời: [Cũng chẳng gì, chỉ là không muốn họ ngủ cùng nhau thôi.]
Ngủ cùng nhau?
Cô ta nghĩ nhiều rồi đó.
Chỉ là tôi và Chu Hoài Hứa đã thống nhất từ lâu, những chuyện đó sẽ để sau khi đăng ký kết hôn.
Chẳng bao lâu, Chu Hoài Hứa bắt đầu liên tục xem điện thoại và trả lời tin nhắn.
Đối phương có vẻ sốt ruột, trực tiếp gọi điện thoại đến.
Chu Hoài Hứa quay người sang một bên nghe máy, không nhiều lời thừa thãi, chỉ đáp lại vài tiếng “Ừ”.
Tôi chợt nhớ lại giây cuối cùng khi thời khắc đếm ngược giao thừa năm ngoái, hình như ta cũng nhận một cuộc điện thoại từ ai đó.
Bạn thấy sao?