Điều thú vị nhất là, ở một huyện, dân bị thuế khổ sở đến mức chẳng sống nổi.
Dân huyện ấy gom đủ một mớ bạc lớn, tìm đến bọn ta, bảo ta phái người chiếm lại huyện cho họ.
Mấy năm nay, thiên hạ đại loạn, hôm kia khởi nghĩa, mai kia đánh trận liên tục.
Chỉ cần ta giữ vững đường lối, triều đình chẳng buồn đưa binh đi dẹp giặc.
Đoàn “quân môi giới” của ta cứ thế sống lén lút qua năm tháng.
Năm ngoái, ta dẫn lão Tần về Thanh Châu, vốn định rõ mọi chuyện về “quân môi giới” cho tổ phụ.
Nhưng cuối cùng, ta cũng không thành lời.
Mười năm ta vắng mặt, quân Tây Bắc tản khắp nơi, kẻ thì giặc, kẻ thì cướp, sớm đã chẳng còn tâm binh.
Tổ phụ ta già đi, rồi cuối cùng không còn chút khí thế chiến đấu.
Ông níu mình trong thành Thanh Châu, quan sát thế, định chờ một vị phiên vương nào đó tới chiêu an.
Mẫu thân ta cứ nghĩ rằng, ta trôi dạt ngoài kia mười năm, sống giữa sào huyệt thổ phỉ, bán thân kiếm sống.
Nên hôm nay bà mới kiên quyết trước mặt Tạ Dung chê bai ta, muốn ta nhường hôn sự cho Triệu Minh Nguyệt.
Chỉ là ta hơi tò mò, mẫu thân vốn là người chẳng dám dậy sớm nếu không có lợi ích.
Bà sao mà lại an lòng chằm chằm vị thế tử sa cơ thất thế như Tạ Dung?
10
Nghi hoặc trong lòng ta rất nhanh đã có lời giải.
Triệu Cảnh Thành hằn học ta, giận dữ :
“Triệu Vân Thư, Thanh Châu đã thiếu lương thực bấy lâu, thế mà ngươi lên kinh một chuyến, đến cửa Trân Bảo Các còn chưa bước vào.”
“Thế tử và tỷ tỷ ta chỉ trong một đêm đã giải quyết xong việc này, Trân Bảo Các đồng ý xuất thuyền chở lương thực cho chúng ta rồi!”
“Ta thấy ngươi đúng là một kẻ quê mùa thô lỗ, đầu óc rỗng tuếch!”
Nói đến đoạn sau, có lẽ vì quá kích , ngón tay hắn còn cào cả vào mặt ta.
Ta lười nhác bóp lấy cổ tay hắn, rồi bẻ mạnh ra sau một cái.
Trong tiếng kêu thảm thiết của Triệu Cảnh Thành, ta tung một cước đá thẳng vào m.ô.n.g hắn, khiến hắn ngã sấp mặt như chó ăn đất.
Triệu Minh Nguyệt vội vã đỡ lấy hắn, trong mắt thấp thoáng hơi nước.
Nàng ta Tạ Dung trước, rồi cắn môi, nhẹ giọng :
“Thế tử, khiến ngài chê rồi.”
“Muội muội ta lưu lạc bên ngoài đã lâu, chịu không ít khổ sở.”
“Ta và đệ đệ nợ muội ấy, muội ấy có gì đi chăng nữa cũng là điều chúng ta đáng phải chịu.”
Lại nữa rồi, lại cái điệu bộ này.
Từ khi ta trở về nhà họ Triệu một năm nay, Triệu Cảnh Thành hết lần này đến lần khác tìm cách bắt nạt ta, chưa từng chiếm phần hơn.
Triệu Minh Nguyệt thì lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối đáng thương, cứ như thể ta từng gì ác độc với nàng ta lắm .
Người trong nhà họ Triệu thì sau lưng đều gọi ta là nữ sơn tặc.
Còn tổ phụ ta thì hiểu rõ mọi chuyện, lại chẳng buồn can dự.
Ông vì đống chuyện rối ren của quân Tây Bắc mà bạc cả mái đầu, chuyện trong nhà thì lực bất tòng tâm.
Mẫu thân ta thản nhiên :
“Triệu Vân Thư, ngươi c.h.ế.t phụ thân ngươi còn chưa đủ, giờ còn muốn khuấy đảo nhà này tan nát nữa mới cam lòng hay sao?”
Ta dựa vào khung cửa, bà chậm rãi :
“Phụ thân rốt cuộc c.h.ế.t thế nào, trong lòng người tự biết rõ.”
[ – .]
Ánh mắt mẫu thân ta trợn tròn, bà giơ tay định tát ta.
Không ngờ Tạ Dung đột nhiên đưa tay lên, vững vàng ngăn lấy cổ tay bà.
Hắn dịu dàng mà khách khí :
“Phu nhân ở phủ tổng binh thủ tiết đã nhiều năm, cữu cữu ta vô cùng kính trọng người, mới để người sống trong Phương Hoa Viên.”
“Nghĩ đến mười năm nay, cuộc sống hẳn cũng không đến nỗi nào.”
“Đã thế, sao người chưa từng nghĩ đến việc phái người đi tìm Vân Thư?””
“Ngược lại, Triệu tiểu thư đây còn hiểu chuyện, biết Vân Thư chịu không ít gian khổ, nợ nàng ấy rất nhiều.”
Tìm gì mà tìm!
Năm xưa khi mẫu thân về đến Thanh Châu, liền bảo tổ phụ rằng ta đã c.h.ế.t trên đường.
Tạ Dung rõ ràng biết chuyện này, giờ lại cố ra để vạch mặt mẫu thân ta.
Động tác lau nước mắt của Triệu Minh Nguyệt khựng lại, nàng ngẩng đầu về phía Tạ Dung.
Mẫu thân ta thì thú vị hơn, ban đầu lửa giận bốc lên giữa đôi mày, rồi nhanh chóng cắn răng hàm dưới, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Chỉ có mỗi tên ngốc Triệu Cảnh Thành là như chó điên, nhảy dựng lên gào:
“Chúng ta mắc nợ nàng ta chỗ nào?”
“Nàng ta có tay có chân, sao không tự tìm đường mà về?”
“Ta thấy nàng ta chỉ đang giả vờ đáng thương để lừa thế tử thôi!”
“Bây giờ bám vào cái cây to như ngài, sau này ai biết nàng ta sẽ bắt nạt chúng ta thế nào!”
“Ngậm cái mõm chó của ngươi lại đi.”
Ta đá cho hắn một phát nữa, gắt gỏng :
“Triệu Minh Nguyệt muốn gả cho Tạ Dung, tùy nàng ta.”
“Sau này đừng có vì chuyện này mà đến phiền ta nữa!”
“Còn nữa, Triệu Cảnh Thành, trước khi ta trở về, những thứ ngươi hỏng trong phòng ta phải bồi thường hết.”
“Nếu không, ta thiến ngươi đấy!”
Ta sải bước ra ngoài cửa, đứng đó suy nghĩ giây lát, rồi quay đầu lại.
Tạ Dung vẫn đứng bên khung cửa, chằm chằm về phía ta.
“Chàng theo ta ra ngoài một chuyến.”
Ta thản nhiên với Tạ Dung.
Triệu Cảnh Thành lập tức gào lên như chó điên:
“Ngươi còn dám không muốn gả cho thế tử! Rõ ràng là đang quyến rũ người ta!”
Ta rút chủy thủ từ trong tay áo, phóng vèo một cái về phía hắn.
Hồng Trần Vô Định
Chủy thủ “vút” một tiếng cắm thẳng vào bậc cửa, để lại một vết m.á.u dài trên mặt hắn.
Triệu Cảnh Thành sợ đến mềm nhũn cả chân, ngã ngồi phịch xuống đất.
Tạ Dung rút chủy thủ của ta ra, chậm rãi bước về phía ta.
11
“Sao để đến nông nỗi này mới tìm đến chữa trị?”
“Tai trái của hắn e là không cứu nổi nữa rồi.”
“Trước hết cứ sắc vài thang thuốc xem sao.”
A Thúc câm dùng tay ra dấu với ta.
Ta ngoảnh lại Tạ Dung đang nằm trên nhuyễn tháp.
Bạn thấy sao?