Triệu Vân Thư – Chương 6

Chương 6

Ta tức đến bật :

“Ta xin lỗi chàng? Chàng nợ bạc không trả thì thôi, còn dám gọi ta là cá muối, lại bắt ta xin lỗi chàng? Chàng nằm mơ giữa ban ngày à!”

“Chúng ta chỉ còn hai tháng nữa là thành thân, thế mà nàng cứ mở miệng ra là bảo ta cưới Triệu Minh Nguyệt, đối với ta chẳng có chút tôn trọng nào.”

Tạ Dung chuyện vô cùng nghiêm túc, khiến ta thoáng chột dạ.

Kỳ thực ta vốn đâu có định gả cho hắn!

Ban đầu trở về Thanh Châu, ta vốn định giao “quân môi giới” cho tổ phụ.

Nhưng sau ta lại đổi ý, ở lại Thanh Châu để đàm phán việc ăn với Trân Bảo Các.

Chờ đàm phán xong, ta sẽ về lại Lương Châu, gả cho Tạ Dung sao? Đừng có mơ!

Ta đảo mắt một vòng, tươi rói :

“Được rồi, ta xin lỗi. Tạ Dung, chàng trả bạc cho ta trước đã.”

“Lúc chuộc chàng ra, ta tốn một trăm lượng, thôi không cần trả gấp mười, lấy may đi, trả tám trăm lượng là rồi.”

Tạ Dung dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy má ta, kéo nhẹ một cái.

Hắn lạnh nhạt :

“Triệu Vân Thư, mỗi lần nàng chột dạ, ánh mắt liền lẩn tránh.”

“Nàng vốn chưa từng có ý định gả cho ta, đúng không?”

“Chàng đừng đằng chân lân đằng đầu!”

“Chúng ta đâu có cảm, sao ta phải gả cho chàng?”

Ta hất tay hắn ra, mặt dày : “Ta vốn trở về để lui hôn với chàng đấy!”

“Không có cảm sao?”

Tạ Dung lấy từ tay áo ra một tờ giấy mỏng, đặt lên bàn, nhàn nhạt :

“Ta vẫn nghĩ, ít nhất chúng ta cũng xem như cùng nhau hoạn nạn, có chút nghĩa.”

Ta lên bàn, mắt lập tức trừng to.

Cầm lấy tờ giấy xem kỹ, đầu óc ta lập tức quay cuồng.

Khó trách mẫu thân ta nhất quyết muốn Triệu Minh Nguyệt gả cho Tạ Dung!

Ta không nghĩ ngợi, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Dung, giọng đầy :

“Phu quân! Từ nay về sau, chúng ta đồng sàng cộng chẩm, sinh tử có nhau!”

“Ai dám cướp chàng khỏi tay ta, ta sẽ c.h.é.m c.h.ế.t ả!”

13

Trong mộng ta cũng chẳng thể ngờ, Tạ Dung lại chính là các chủ của Trân Bảo Các.

Chẳng trách hắn vừa ra mặt liền giải quyết xong chuyện vận lương ở Thanh Châu!

Tờ khế ước hắn đưa ra, chính là bản ta ký với chưởng quầy của Trân Bảo Các Thanh Châu.

Trên đó mà có tư ấn của Tạ Dung!

Nếu bỏ qua con cá béo bóng mượt như Tạ Dung, thì ta thật có lỗi với chính mình.

Trân Bảo Các ăn khắp cả thiên hạ, ai mà ngờ các chủ phía sau lại là thế tử vương phủ.

Tạ Dung đúng là biết kiếm tiền đến ghê người.

“Quân môi giới” của ta thì khắp nơi nhận việc, số dân nghèo tìm đến nương nhờ ngày một nhiều.

Người thì đông, mà cháo thì ít; ta lại chẳng biết buôn bán, ngày qua ngày chật vật xoay sở.

Có lúc ta còn mơ thấy trên trời đổ mưa bằng bạc.

“Nàng cũng giấu giếm không ít đấy.”

Tạ Dung biết thân phận ta, ánh mắt ta có chút thay đổi.

[ – .]

Quả đúng là khi hai người có chung bí mật, quan hệ liền thân thiết hơn nhiều.

Từ sau khi biết Tạ Dung là các chủ, ta liền tranh thủ mọi cơ hội để học hỏi kinh nghiệm ăn.

Đầu óc hắn lanh lẹ vô cùng, mới gợi ý hai điều đã khiến ta như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lại càng thêm bội phục hắn.

“Chàng đúng! Làm ăn mà giữ sĩ diện quá thì hỏng hết!”

Mắt ta sáng rỡ:

“Ta sẽ cho người giả sơn tặc, đến quấy nhiễu đám địa chủ tham lam vô đạo kia.”

“Họ sợ rồi tự nhiên sẽ tìm chúng ta để bảo vệ.”

“Đến lúc đó, ép họ nhượng lại một phần đất cho ‘quân môi giới’ ta canh tác, đó mới là đường sống lâu dài!”

Dân theo quân môi giới phần lớn là bách tính cày sâu cuốc bẫm.

Đầu óc chậm chạp, huấn luyện cũng khó khăn.

Lại còn dắt díu cả nhà, nhiều việc không thể giao cho họ.

Thế đã đến nhờ cậy ta, ta nỡ lòng nào đuổi họ đi?

Hai năm nay, vì chuyện an bài cho họ mà ta canh cánh không yên.

Nếu để họ quay lại ruộng, mọi chuyện sẽ dễ xoay sở hơn rất nhiều.

Hồng Trần Vô Định

Tạ Dung bật :

“Mấy tên đại địa chủ ấy sau lưng đều có chỗ dựa, nàng cẩn thận đừng để lật thuyền trong mương.”

“Ta biết nặng nhẹ.”

Ta trầm ngâm một lát rồi : “Tạ Dung, ta muốn về Lương Châu một chuyến.”

Tạ Dung nắm lấy tay ta, ánh mắt chăm : “Nhỡ như nàng đi rồi không quay lại thì sao?”

Ta gãi đầu: “Quân môi giới với Trân Bảo Các còn phải ăn lâu dài mà, ta chạy hòa thượng, chẳng lẽ chạy luôn miếu?”

“Nhưng ta nghe A Thúc , trong quân môi giới của nàng có một phó tướng thanh mai trúc mã với nàng”

Tạ Dung chậm rãi : “Triệu Vân Thư, nàng phải cho ta một lời cam đoan.”

Ta nghĩ một chút, liền nghiêng người hôn lên môi Tạ Dung.

Một lúc sau, Tạ Dung dựa vào tường, chăm ta.

Ta chỉnh lại vạt áo bị ta kéo xộc xệch của hắn, vỗ vỗ tay hắn:

“Được rồi, chậm nhất là nửa tháng ta sẽ về.”

“Dạo này A Thúc sẽ đến bắt mạch cho chàng, tai của chàng phải ý đấy.”

Tạ Dung cụp mi xuống, khẽ một câu:

“Triệu Vân Thư, nàng đúng là một người rất…”

“Ta đã hôn chàng rồi, chàng không lật lọng đấy!”

Ta phất tay cáo biệt Tạ Dung, chuồn đi như gió.

Về sau nhắc lại chuyện này, Tạ Dung vừa vừa , hắn chỉ định bảo ta trả bạc, ai ngờ ta chưa kịp nghe đã đè ra mà hôn.

Nghe xong, ta lập tức đá hắn văng khỏi giường.

14

Nửa tháng sau, ta vội vã từ Lương Châu trở về, vừa bước chân vào cửa liền nghe tin chấn .

Tạ Dung đã hỏng danh tiết của Triệu Minh Nguyệt!

“Cha ơi! Chuyện này nhất định phải thay Minh Nguyệt chủ!”

Mẫu thân ta khóc lóc :

“Minh Nguyệt thân là nữ nhi, thanh danh bị hủy hoại rồi, sau này còn biết sống thế nào đây!”

Nghe hôm ấy hai người dạo bước dưới trăng, Triệu Minh Nguyệt không cẩn thận rơi xuống nước, Tạ Dung nhảy xuống cứu.

Lúc ta bước vào, tổ phụ ta lập tức thở phào một hơi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...