Đôi mắt nàng trầm tĩnh mà sáng ngời, như lưỡi đao ánh lên trong đêm tối.
Nàng không tính là đẹp, đã qua thì khó mà quên .
Tựa như một con nai nhỏ lẫn giữa bầy thú dữ, đeo mặt nạ sói hung hãn, âm thầm che giấu bản tính lương thiện bên trong.
Ừm, qua thấy khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Qua tấm bình phong chế đặc biệt, ta thấy nàng, còn nàng không thể thấy ta.
Nàng dường như cảm thấy phía sau có người trộm, liền nhướng đôi mày rối bời lại.
Sau khi nàng rời đi, ta còn ngồi lại trong Tàng Bảo Lâu một lúc.
Về đến vương phủ, mẫu phi hỏi ta:
“Con có gặp Triệu Nhị tiểu thư chưa? Nghe tổ phụ con , nhà họ Triệu ăn buôn bán tiêu cục, chắc nương ấy tính phóng khoáng.”
“Dù thân phận hai bên có chênh lệch, chỉ cần là người tốt, mẫu phi ủng hộ các con thành thân.”
Tổ phụ và nhà họ Triệu có hôn ước, bên ngoài vẫn là năm xưa ông đi xa gặp sơn tặc.
May thay Triệu lão gia khi ấy đang áp tiêu ngang qua, ra tay cứu tổ phụ một mạng.
Để báo ân cứu mạng, mới định ra hôn sự này.
Mẫu phi tâm tư đơn thuần, không hề hay biết mối giao giữa tổ phụ và Tuyên Uy tướng quân.
Ta nghĩ một lát rồi đáp:
Hồng Trần Vô Định
“Nếu sau khi nàng ấy đến, lỡ như lễ vật không vừa ý, mẫu phi cũng đừng khó nàng ấy.”
Nói xong, ta liền đứng dậy rời đi.
Hôm sau, Triệu Vân Thư quả nhiên đến phủ bái kiến.
Ta ra , nàng đã tận lực ăn mặc chỉnh tề.
Trên người khoác một chiếc váy xanh nhạt, mái tóc búi lên cẩn thận.
Toàn thân, ngoài cây trâm bạc trên đầu, không có lấy một món gì đáng giá.
Ngay cả nha hoàn bên cạnh mẫu phi, trông còn ra dáng hơn nàng vài phần.
Thế không hiểu vì sao.
Vừa bước vào đại sảnh, trước mắt ta liền sáng bừng.
Sau khi nàng thấy ta, ta rõ ràng ra hai chữ “thất vọng” trong ánh mắt nàng.
Nàng không vừa lòng với vị hôn phu là ta.
Mười lượng bạc của nàng, e rằng còn chưa tiêu hết.
Lễ vật nàng mang cho mẫu phi, là một chiếc diều giấy.
Mẫu phi thấy diều thì lại vui ra mặt.
Còn ta thì…
Chúng ta cùng dạo bước trong hoa viên, nàng lấy ra một viên đá hình trái tim.
Triệu Vân Thư đưa viên đá ấy cho ta, cúi đầu, e lệ mà :
“Thế tử điện hạ, bồ liễu dẫu mềm như tơ, đá tảng cũng chẳng đổi dời. Lòng ta đối với chàng, tựa như khối đá này, chẳng hề thay đổi.”
Ta cầm lấy viên đá chẳng biết vớ từ con sông nào, lặng lẽ không nổi một lời.
Triệu Vân Thư ở lại vương phủ một tháng.
Ngày nào cũng đến tìm ta.
Cũng chẳng vì chuyện gì to tát, chỉ là điểm tâm trong thư phòng của ta bị nàng ăn sạch sành sanh.
Hôm nay khen nghiên mực của ta đẹp, hôm sau lại khen ngọc bội bên hông ta quý giá.
Đến khi nàng rời đi, bọc hành lý căng phồng, toàn là những món đồ ta tặng nàng.
Chỉ là từ đầu đến cuối, không nhắc một lời nào về chuyện thành thân.
[ – .]
Mẫu phi ta nghi hoặc :
“A Dung, ta cứ cảm thấy Triệu nhị tiểu thư không vừa mắt con đâu.”
Ngay cả mẫu phi cũng ra, đủ thấy Triệu Vân Thư thực lòng không để ta vào mắt.
Ta nắm lấy viên đá kia, nghĩ bụng, cái gì mà đá chẳng đổi lòng, toàn là lời dối trá.
Triệu Vân Thư người này, chỉ e là chưa từng ai, diễn cũng chẳng giống.
Quả nhiên, lần sau gặp lại nàng, là khi nàng đến tìm ta để từ hôn.
Ta ngồi bên phố, bên tai là tiếng ồn ào náo nhiệt.
Một bên tai ta bị đánh điếc, đầu thì đau như muốn nứt ra.
Giọng của Triệu Vân Thư đột nhiên vang lên bên tai.
“Lúc này ta đến từ hôn, chàng không thấy ta đang thừa nước đục thả câu đấy chứ?”
Ta mở mắt ra, thấy nàng đang ngồi xổm trước mặt ta.
Nàng ta như thế, chuyện còn có chút chột dạ.
Một người keo kiệt như nàng, mà lại chịu bỏ bạc ra chuộc ta.
Ta vốn định giả vờ bị bắt, rồi để thuộc hạ đến chuộc.
Không ngờ nàng lại đến, rối loạn hết cả kế hoạch của ta.
Triệu Vân Thư vốn không muốn mang thêm gánh nặng là ta, vừa nghe đến chuyện bạc, liền không dứt ra .
Ta đoán nàng từ Thanh Châu đến, bèn đề nghị cùng đến Thanh Châu.
Tâm tư của nàng, gần như viết hết lên mặt.
Rõ ràng là nghĩ: bạc rơi từ trên trời xuống, không nhặt thì phí, dù gì cũng phải về Thanh Châu mà.
Trên đường trở về, không yên ổn cho lắm.
Chúng ta gặp không ít thích khách.
Thế chỉ cần có Triệu Vân Thư, họa liền hóa lành.
Nàng giương cung b.ắ.n tên, tác liền mạch như mây trôi nước chảy.
Cầm đao g.i.ế.c người, trong mắt không chút gợn sóng.
Ban đêm đi đường, có lúc phải nghỉ lại nơi hoang dã.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì , Triệu Vân Thư liền nằm trên cành cây mà thổi sáo.
Chỉ tiếc nàng thổi thật sự rất khó nghe, ta đã nhẫn nhịn nhiều lần.
Triệu Vân Thư mừng rỡ :
“Xem ra ta đã tiến bộ không ít! Chàng là người đầu tiên nghe ta thổi mà không mắng ta đấy!”
Ta thầm nghĩ, có đôi lúc một kẻ nửa điếc, cũng là chuyện hay.
Nàng nhảy xuống, ngồi cạnh ta, hăng hái :
“Chàng có bản nhạc nào muốn nghe không? Ta thổi cho chàng.”
Nàng ngồi rất gần, ta chỉ cần nghiêng đầu là thấy những nốt tàn nhang nhỏ trên mặt nàng.
Ta khẽ : “Biết thổi ‘Phượng cầu hoàng’ không?”
“Ủa, sao ai cũng thích nghe khúc này thế.” Triệu Vân Thư lầm bầm, “Lúc trước giúp người ta theo đuổi nương, có học qua một chút.”
Ta nhịn không nổi mà nghĩ, còn ai thích nghe nàng thổi “Phượng cầu hoàng” đây?
Sắp đến Thanh Châu, Triệu Vân Thư cũng không giấu giếm thân phận.
Ta thuận thế, giả bộ lúc này mới biết nàng là cháu của Tuyên Uy tướng quân.
Triệu Vân Thư là người, trong mắt nàng có nhiều người, trong lòng lại có rất ít.
Triệu lão tướng quân là người có thể giữ lại trong lòng nàng.
Ta lợi dụng chút hiếu tâm của nàng, đem chuyện hôn sự giữa ta và nàng đẩy lên bàn nghị sự.
Bạn thấy sao?