5.
Biên giới Bắc Cương và Đại Yến thường xuyên xảy ra xung đột.
Lần này, cha và huynh trưởng của Tống Hi Ninh đại thắng, đánh lui quân địch ba trăm dặm.
Hoàng thượng mở tiệc khánh công long trọng ngay tại Kim Loan Điện.
Là nữ quyến duy nhất bên cạnh Cảnh Yến, ta bắt buộc phải tham gia.
Trong bữa tiệc, ta cảm nhận nhiều ánh mắt dồn về phía mình.
Ta vô cùng không thoải mái, nhân lúc thích hợp lặng lẽ rời đi.
Trên đường về Đông Cung, ta chạm mặt Tống Hi Ninh.
Ngõ hẹp gặp nhau.
Nàng ta nhướng mày, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
“Nghe , ngươi chính là thế thân của ta?”
Ta thẳng vào mắt nàng, đáp:
“Không phải.”
Cảnh Yến đã với ta—hãy chính mình.
Nhưng dù , khi đối diện với nàng, lòng bàn tay ta vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Ta siết chặt mép váy, cố gắng kiềm chế cơn căng thẳng trong lòng.
Xung quanh không một bóng người, Tống Hi Ninh cũng không thèm che giấu nữa.
Nàng ta lạnh, khẽ nhướng môi:
“Dùng khuôn mặt của ta, cướp đi cuộc đời của ta, thế mà còn không dám thừa nhận? Đúng là hèn hạ.”
“Bây giờ ta đã trở về. Ngươi nghĩ xem, còn có thể ở lại vị trí này bao lâu nữa?”
Những lời này, từng chữ từng câu đều gai góc chói tai.
Ta không muốn chuyện, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng :
“Tiểu thư Tống uống say rồi, nên về nghỉ ngơi sớm đi.”
Ta xoay người muốn rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, nàng ta túm chặt cổ tay ta.
“Đứng lại! Ta chưa xong, ngươi dám bỏ đi?”
Cơn đau nhói lên nơi cổ tay.
Ta nhíu mày, giọng trầm xuống:
“Tiểu thư Tống, xin tự trọng.”
Ta muốn giật tay ra, Tống Hi Ninh lại mượn lực ta, ngã thẳng xuống đất.
Ta hoảng hốt, định đưa tay đỡ nàng.
Nhưng vừa quay người—
Ta thấy Cảnh Yến.
Hắn đang đứng cách đó không xa, ánh mắt khó đoán.
Tống Hi Ninh phủi bụi trên váy, lạnh, rồi chậm rãi ngước mắt lên.
“Nghiễn Chi ca ca, đây chính là ái thiếp của huynh sao?”
Tim ta khẽ run lên.
Cảnh Yến ánh mắt thâm trầm khó đoán, khẽ che môi, lạnh nhạt “Ừm” một tiếng.
Tống Hi Ninh nghiêng đầu, trên môi là nụ đắc thắng.
“Ái thiếp của huynh vừa đẩy muội ngã đấy, Nghiễn Chi ca ca, huynh xem, nên thế nào đây?”
Ta vừa định mở miệng giải thích—
Nhưng Cảnh Yến đã đưa ra quyết định của hắn.
Hắn đưa tay bóp trán, vẻ mặt phiền muộn, giọng điệu lạnh nhạt:
“Lục lương đệ ăn không biết chừng mực, cấm túc ở Lạc Hà Hiên ba tháng, không có thánh chỉ, không bước ra ngoài.”
Thị vệ lập tức bước tới, một trái một phải giữ lấy ta.
Bọn họ áp giải ta rời đi.
Trên đường, ánh mắt tất cả mọi người đều tràn đầy chế giễu và thương .
Có người khẽ.
Có người thì thầm bàn tán.
Nhưng không ai đứng ra một câu cho ta.
Tôn nghiêm của ta bị chà đạp dưới bùn đất.
Trong đầu ong ong, mọi thứ như mơ hồ vỡ vụn.
Bên tai, chỉ còn lại giọng của Tống Hi Ninh—
Câu nào cũng là “Nghiễn Chi ca ca”, hết lần này đến lần khác vang vọng.
Vậy ta thì sao?
Hắn từng muốn ta chính mình.
Nhưng rồi lại bắt ta bắt chước từng lời ăn tiếng của Tống Hi Ninh.
Thì ra…
Từ đầu đến cuối, đều chỉ là một trò lừa gạt.
6.
Nô tài trong cung luôn hành theo tâm ý của chủ nhân.
Mặc dù ta vẫn còn giữ danh phận lương đệ, từ khi bị cấm túc và thất sủng, địa vị ta rớt xuống tận đáy.
Sân viện hoang phế, cỏ dại mọc um tùm.
Mỗi ngày đưa đến cho ta chỉ là cơm canh thô thiển, nhạt nhẽo.
Nhưng ta đã quen sống khổ, mấy thứ này chẳng có gì khiến ta không chịu nổi.
Một thời gian sau, hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho Cảnh Yến xuất cung nam tuần, dọc đường vi hành dò xét dân .
Cùng lúc đó, nội vụ phủ bắt đầu chế tác lễ phục cho trắc phi, chuẩn bị đại lễ sách phong.
Thế cục đã quá rõ ràng.
Người người nịnh trên đạp dưới, cố ý giẫm ta một cước để đi lấy lòng Tống Hi Ninh.
Từ cơm canh đơn sơ, bữa ăn của ta biến thành cơm thiu lẫn đầy cát sỏi.
Thái giám đứng bên khẩy, giọng điệu tràn đầy châm chọc:
“Đông Cung sắp có chủ nhân mới rồi, ngươi còn tưởng mình là cái thá gì?”
Hắn tiến đến gần hơn, nở nụ dâm tà, khẽ ghé vào tai ta, bằng giọng đáng ghê tởm:
“Dù sao Thái tử cũng chẳng thèm ngươi nữa. Hay là… sau này hầu hạ gia đi, thế nào?”
Ta nuốt nước mắt, cắn chặt răng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống bát cơm bẩn thỉu trước mặt.
Không sao.
Những ngày khốn cùng ta đều đã sống qua.
Thực ra, ta có thể chấp nhận việc mình chỉ là thế thân của Tống Hi Ninh.
Ban đầu, theo Văn Khước hồi kinh, ta cũng chỉ muốn sống sót.
Nhưng Cảnh Yến …
“Hắn sẽ toàn tâm toàn ý ta.”
“Hắn muốn ta đừng sợ hắn.”
“Hắn muốn ta tin tưởng hắn.”
“Muốn ta xem hắn như phu quân của ta.”
Hóa ra, tất cả đều là giả dối.
Nhưng… tại sao chứ?
Tại sao lại ta, muốn ta cũng trao đi của mình, rồi trong chớp mắt lại rút hết tất cả về?
Tại sao vết thương trong tim…
Lại đau đớn hơn gấp trăm lần so với nỗi đau da thịt?
Giây phút này, ta cuối cùng cũng hiểu ra.
“Người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc mới tỏ tường.”
Thì ra, ái chính là ván cờ không có lời giải trên thế gian này.
Trước đây, ta tưởng rằng mình tỉnh táo, có thể rút lui mà không vướng bận.
Nhưng đến khi nhận ra…
Ta đã vô thức bước vào cuộc cờ, dùng cả trái tim đặt cược—và thua sạch không còn gì.
Bây giờ mọi chuyện đã định sẵn.
Thay vì chờ đợi thêm tổn thương, chi bằng kịp thời dừng lại.
Giờ đây, Tống Hi Ninh đã trở về.
Còn ta—kẻ thế thân này…
Cũng đến lúc phải rời đi rồi.
Cảnh Yến cải trang thành phú thương, vi phục xuất cung nam tuần.
Trước lúc lên đường, Tống Hi Ninh như thường lệ quấn lấy hắn, nằng nặc đòi theo.
Nhưng hắn đang phiền lòng, không muốn đáp ứng.
Thực ra, hắn biết rõ.
Cái bẫy trong cung yến lần trước…
Là Tống Hi Ninh cố giăng ra để hãm Lục Triều Vân.
Nàng ta chỉ muốn thử xem địa vị của mình trong lòng hắn còn bao nhiêu.
Nhưng khi ấy, không hiểu sao hắn lại hồ đồ.
Rõ ràng đã thấu, lại không nỡ trách móc nàng.
Có lẽ…
Vì trong lòng còn áy náy.
Vì cảm vẫn chưa dứt.
Hoặc vì phụ thân và huynh trưởng nàng vừa thắng trận trở về, nàng là công thần chi nữ, hoàng thượng ân sủng, vô cùng đắc ý.
Những ngày này, không có Lục Triều Vân bên cạnh, hắn cảm thấy trống rỗng.
Ban đầu, hắn thường vô thức so sánh hai người.
Tống Hi Ninh kiêu căng, bướng bỉnh, chỉ vì một chuyện nhỏ cũng ầm ĩ không thôi.
Còn Lục Triều Vân, nàng giống như một đoá hoa biết lắng nghe.
Dù hắn có bận bịu chính sự, rất lâu không đến thăm, nàng cũng chưa từng oán giận.
Trong lòng nàng có bách tính của thiên hạ, cũng có mái nhà nhỏ của hai người họ.
Thời gian trôi qua, hắn cũng không biết rõ nữa.
Rốt cuộc sự sủng ái hắn dành cho nàng…
Là vì khuôn mặt giống với Tống Hi Ninh?
Hay là vì tâm hồn dịu dàng dưới lớp vỏ ấy?
Lần chia ly này, Cảnh Yến cuối cùng đã hiểu rõ lòng mình.
Hắn nàng.
Yêu chính con người thật của nàng.
Ngày cuối cùng của chuyến nam tuần, Cảnh Yến cuối cùng cũng có thời gian rảnh, dạo một vòng quanh phố chợ.
Đi ngang một tiệm điểm tâm, hắn vô thức dừng chân.
Trên giá bày biện ngay ngắn những miếng bánh vân phiến.
Ký ức chợt ùa về.
Ở Đông Cung, Lục Triều Vân từng loại bánh này.
Khi ấy, nàng hí hửng như dâng báu vật, bưng lên cho hắn, ríu rít kể rằng—
“Đây là món điểm tâm quê nhà của thần thiếp! Khi còn nhỏ, mẫu thân rất thương thần thiếp, thường món này cho ăn. Bây giờ người đã không còn, thần thiếp chỉ có thể dựa vào ký ức mà lần mò học lại.”
“Khách quan, ngài muốn mua gì ạ? Bánh vân phiến này vừa mới hấp xong, mời ngài nếm thử!”
Giọng hồ hởi của tiểu nhị kéo hắn về thực tại.
Cảnh Yến nếm thử một miếng.
Rất ngon.
Nhưng… không bằng nàng .
Hắn mua một hộp bánh tinh xảo, lại đi ngang tiệm trang sức bên cạnh.
Ánh mắt dừng lại trên một cây trâm khắc hoa hải đường bằng phấn vân mẫu.
Đó là loài hoa nàng thích.
Hắn tưởng tượng cảnh đưa lễ vật cho nàng, vô thức mỉm .
Nàng vốn là một người dễ mềm lòng.
Có lẽ, khi nhận những món quà này, nàng sẽ vui vẻ mà quên đi mọi chuyện trước kia.
À, đúng rồi.
Nội vụ phủ đã chuẩn bị xong lễ phục, trang sức, bảo sách, bảo ấn cho trắc phi.
Hắn đã có quyết định.
Xuất thân của nàng quá thấp, nếu lập chính phi, không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, bao nhiêu lời gièm pha.
Tạm thời nàng sẽ phải chịu ủy khuất, trước tiên trắc phi.
Chờ đến ngày hắn đăng cơ, hắn sẽ bảo vệ nàng trọn vẹn, cùng nàng chia sẻ vinh hoa quyền quý.
Tâm trạng Cảnh Yến vô cùng tốt.
Dường như vì trong lòng đang nhớ đến nàng, nên đi đến đâu, thấy thứ gì hắn cũng muốn mua về cho nàng.
Từ điểm tâm, đồ chơi, trâm cài, y phục…
Mặt trời dần khuất sau núi.
Hắn tay xách nách mang, trở lại thuyền với đầy quà cáp.
Đúng lúc này—
Một tín sứ phóng ngựa lao đến, mang theo tám trăm dặm khẩn báo.
“Điện hạ… đêm qua, Lạc Hà Hiên bốc cháy…”
“Lúc cung nhân dập tắt lửa xong, Lục lương đệ…”
“Đã qua đời.”
Lời bẩm báo run rẩy mà ngắt quãng.
Nhưng từng chữ như sấm sét giáng xuống.
Cảnh Yến lảo đảo lui về sau mấy bước.
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, giọng cũng run rẩy:
“Ngươi cái gì?”
Cảnh Yến cảm giác có một lỗ hổng thật lớn bị khoét sâu trong tim hắn, gió rét gào thét lùa qua, thấu tận xương cốt.
Rõ ràng, trước khi rời cung, nàng vẫn khỏe mạnh.
Tại sao?
Sao lại đột ngột biến mất như ?
Hắn gấp gáp giục ngựa, tức tốc hồi cung.
Khi đến nơi, trước mắt hắn chỉ còn lại một đống hoang tàn đổ nát—
Lạc Hà Hiên ngày nào tinh xảo tráng lệ, giờ đây chỉ còn là một bãi tro tàn.
Cung nhân chia thành từng tốp, bận rộn tu sửa, thu dọn di thể.
Từng chút một, xóa sạch mọi dấu vết nàng từng tồn tại.
Pháp y quỳ xuống bẩm báo.
“Khởi bẩm điện hạ, thi thể trong đám cháy đã xác nhận, chính là Lục lương đệ.”
Đến giờ phút này—
Tia hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng Cảnh Yến hoàn toàn vỡ nát.
Nàng đã đi thật rồi.
Nàng— nương từng hết lòng thương cuộc sống, đam mê bếp núc, thích vào bếp nhỏ chế biến đủ loại món ăn.
Nàng—người đã luôn lặng lẽ đứng bên hắn, trong những ngày tháng gian nan nhất, nhẹ nhàng đưa cho hắn một chén trà hoa, dịu dàng : “Điện hạ rất tốt.”
Cô nương ấy… đã vĩnh viễn biến mất.
Không bao giờ quay lại nữa.
Bi thương.
Hối hận.
Tuyệt vọng.
Muôn vàn cảm cuộn trào, đồng loạt nhấn chìm hắn.
Cảnh Yến không còn chịu nổi nữa.
Máu tươi trào ra từ miệng.
Trước mắt hắn tối sầm.
Hắn gục ngã xuống đất.
Cung nhân kinh hãi, nhất loạt lao đến, hốt hoảng hô hoán:
“Điện hạ! Điện hạ!”
Bạn thấy sao?