1.
Năm thứ hai sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi quen một người qua sự giới thiệu của đồng nghiệp.
Người dì này họ Lưu, kém bố tôi 7 tuổi, là phó cửa hàng trưởng của một chuỗi cửa hàng đẹp, rất biết cách ăn mặc, trông trẻ trung và thời thượng hơn bố tôi nhiều.
Dì Lưu có một con đang học cấp hai, tên là Trương Nhã.
Ban đầu, tôi, dì Lưu và Trương Nhã sống chung khá hòa thuận. Khi hai mẹ con họ mới chuyển đến nhà tôi, họ rất khách sáo và chăm chỉ.
Dì Lưu nấu ăn rất ngon, nhận sự khen ngợi từ họ hàng bên phía bố tôi, cả dì Lưu rất biết vun vén, bố tôi đúng là nhặt vàng.
Sau kỳ nghỉ hè, tôi trở lại trường học, thỉnh thoảng vẫn gọi video cho bố.
Mấy lần gọi video, ông ấy đều đeo tạp dề, cầm xẻng nấu ăn, máy hút mùi kêu “vù vù”.
Tôi có chút khó tin. Phải biết rằng, bố tôi là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân, trước đây khi mẹ tôi đi công tác, ông ấy có thể dẫn tôi đi ăn ngoài ba ngày liên tiếp.
Nay đổi tính rồi sao? Biến thành người đàn ông nội trợ rồi ư?
Tôi trêu chọc ông ấy vài câu, ông ấy “hì hì” : “Dì Lưu của con , khói dầu không tốt cho da. Cơm nước trong nhà đều do bố .”
Ông già nhỏ biết nấu cơm rồi, tốt thật. Nhưng trong lòng tôi vẫn không nhịn mà chua xót——
Khi mẹ tôi còn sống, chức năng tim phổi của bà không tốt, không thích hợp ngửi mùi khói dầu. Bố tôi cũng biết, ông ấy chưa bao giờ đề nghị sẽ nấu cơm.
Đến chỗ dì Lưu, ông ấy lại ngoan ngoãn nghe lời.
Dì Lưu thật là có bản lĩnh.
Điều khiến tôi không ngờ tới là, người có bản lĩnh hơn còn ở phía sau.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh tôi về nhà, khó khăn lắm mới xách chiếc vali nặng trịch lên tầng bốn, kết quả phát hiện khóa cửa đã bị thay thành khóa vân tay.
Khóa vân tay có ba cách mở: một là nhập vân tay, hai là nhập mật khẩu, ba là dùng chìa khóa.
Đương nhiên, tôi không có vân tay, cũng không có mật khẩu, càng không có chìa khóa.
Tôi khóa vân tay hồi lâu, gọi điện hỏi bố: “Bố thay khóa rồi, con không vào nhà . Bố về mở cửa cho con đi, hoặc là, bố mật khẩu cho con biết.”
Bố tôi : “Mật khẩu? Mật khẩu là dì Lưu của con đặt, bố không biết. Bố đang họp, để bố bảo dì Lưu của con ra mở cửa cho con.”
Hết cách, tôi đành đứng đợi ở cửa. Trong lúc đó, bác hàng xóm đối diện về, biết nhà tôi thay khóa không chịu mật khẩu cho tôi, bác bĩu môi: “Ông bố nhà cháu ấy, chậc.”
Thấy sắp đến giờ cơm, bác về nhà nấu cơm, trước khi đi còn hỏi tôi có muốn sang nhà bác ấy ngồi chơi không.
Tôi từ chối, sợ dì Lưu về không thấy tôi lại lo lắng.
Tôi tiếp tục đứng đợi ở cửa, đợi gần hai tiếng đồng hồ. Đói đến lả đi, trong lúc đó tôi đã gửi cho dì Lưu mấy tin nhắn, gọi hai cuộc điện thoại, tất cả đều chìm vào im lặng.
Tôi nghiến răng xách vali đi xuống lầu, đi đến chỗ rẽ của tòa nhà, nghe thấy giọng dì Lưu: “Miếng sườn rán cuối cùng rồi, con mau ăn đi, đừng để Triệu Viện Viện thấy. Nó gọi cho mẹ mấy cuộc rồi, chắc đói lắm rồi.”
Sau đó là giọng không rõ ràng của Trương Nhã: “Con biết rồi, con biết rồi. Vừa nãy không phải bảo mẹ mua phần lớn à, con với nó chia nhau ăn, mẹ mua thì con đâu cần phải giấu nó mà ăn, ai bảo mẹ keo kiệt không chịu mua.”
Dì Lưu : “Con bé ngốc này, con và Triệu Viện Viện không giống nhau, nhà nó có mấy căn nhà cơ. Mẹ đây là đang tính toán cho con, tiết kiệm tiền sau này cho con của hồi môn, để con về nhà chồng cho nở mày nở mặt.”
Trương Nhã ngượng ngùng : “Mẹ chuyện này gì, con còn lâu mới lấy chồng!”
Tôi nghe những lời này đã ngây ngốc, không kịp phản ứng gì, đ.â.m thẳng vào hai mẹ con họ đang đi về phía này.
Trương Nhã thấy tôi, có chút xấu hổ, giấu túi đồ ăn trong tay ra sau lưng.
Dì Lưu cũng sững người, rất nhanh sau đó, dì ấy thản nhiên đi đến khoác vai tôi, : “Viện Viện, hôm nay dì đi đón Tiểu Nhã tan học, về muộn mất rồi, xin lỗi con nhé.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng.
Thái độ lạnh nhạt của tôi khiến nụ trên mặt dì ấy cứng đờ, tôi có thể cảm nhận , ánh mắt dì ấy đã lạnh đi, không để lại dấu vết kéo giãn khoảng cách với tôi.
Nhưng giây tiếp theo, dì ấy lại thân mật tách tay tôi ra, xách lấy vali của tôi, tác nhanh đến mức, gần như có thể dùng từ “cướp đoạt” để hình dung.
Tôi giật mình, hỏi: “Dì gì ?!”
Sau đó, tôi nghe thấy giọng lớn của bố: “Viện Viện, con chuyện với dì thế à? Thật là không có lễ phép!”
Dì Lưu còn khuyên ông ấy: “Ôi dào, Viện Viện vẫn còn là trẻ con, đừng giận nó.”
Ồ, ra là dì ấy thấy bố tôi đến, liền giả vờ giúp tôi xách vali, tiện thể ly gián một phen.
Nghĩ thông suốt rồi, ngược lại tôi cảm thấy có chút buồn .
Đây là thủ đoạn học sinh cấp 2 sao? Chán thật.
Bữa tối quả nhiên vẫn là bố tôi nấu. Ông ấy vừa vào đến nhà đã chui vào bếp, rằng muốn nấu cho tôi một bữa ngon để đón gió tẩy trần.
Ông già nhỏ đây là đang dỗ dành tôi, bù đắp cho cái quát vừa rồi.
Tôi không gì, kéo vali vào phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, tôi ngây người.
Bạn thấy sao?