Triệu Viện Viện Phản [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

???

“Tình chị em là chuyện từ khi nào?” Tôi hỏi.

“Tuần trước tớ còn thấy ‘Thư Hoàn’ đón ‘Như Bình’ tan đấy!” Cô ấy .

Tôi không còn tâm trạng chơi với mèo nữa, dặn dò Diệp Tử: “Lần sau cậu mà thấy ‘Như Bình’… à, Lưu Bình và trai nhỏ của ta ở cùng nhau, chụp nhiều ảnh cho tớ, tớ có việc, có việc lớn!”

Diệp Tử gật đầu, lại hỏi tôi: “Cậu đi đâu đấy?”

Tôi : “Tớ phải tìm người giúp tớ phân tích, bước tiếp theo phải thế nào.”

Đầu óc tôi thật sự quá hỗn loạn, tất cả tế bào não đều đang vui vẻ hô to “Lưu Bình, bà xong đời rồi”, mà không có một phương án nào khả thi.

Lưu Bình là con cáo già nghìn năm, giỏi ăn , nếu kế hoạch của tôi không đủ chu toàn, không chừng còn bị bà ta cắn ngược lại —— ai bảo tôi lại có một ông bố tai mềm như thế!

Tôi xách túi định đi, Diệp Tử gọi tôi lại: “Triệu Viện Viện, cậu ngốc à? Người giúp đỡ tốt đang đứng ngay trước mặt cậu đây này, cậu còn muốn tìm ai?”

Tôi sững người, ấy : “Về khoản xé xác trà xanh, kinh nghiệm của tớ chỉ có hơn chứ không kém đâu.”

4

Diệp Tử , tôi phải nhẫn nhịn thêm chút nữa.

Có bằng chứng Lưu Bình ngoại , ầm lên một trận, đương nhiên rất hả hê.

Nhưng đừng quên —— bố tôi còn cho em trai bà ta mượn 20 vạn, còn chưa viết giấy nợ!

Việc cấp bách bây giờ, là phải cho dì Lưu hoặc em trai bà ta thừa nhận đã mượn bố tôi 20 vạn.

Họ muốn lấy không, sau này chắc chắn sẽ quỵt nợ, tôi phải tìm bằng chứng có thể dùng khi đối chất trước tòa.

Lưu Bình phải cút, tiền cũng phải lấy lại.

Tối nay, tôi ngủ ở nhà bác cả, ngày mai chị họ sẽ xuất giá, chị ấy vừa kích vừa hồi hộp, kéo tôi và ba phù dâu khác ríu rít chuyện cả đêm.

Những lúc như thế này, con người rất dễ bộc lộ tâm tư, bao gồm cả tôi.

Trong bóng đêm, năm trạc tuổi nhau vừa khóc vừa , ngủ lăn lóc.

Mà những tâm sự thổ lộ với bóng đêm, đều dần dần lắng xuống.

Sáng hôm sau, bố tôi với tư cách là cậu ruột của dâu, cũng đến nhà bác cả.

Nhưng Lưu Bình không đến.

Tôi tìm một lúc rảnh rỗi, đi hỏi ông ấy: “Sao dì ấy không đến?”

Xung quanh náo nhiệt vui vẻ, bố tôi cũng rất thư thái: “Dì Lưu con còn phải đi , lát nữa sẽ đến ăn cơm.”

Đây không phải là trời giúp tôi sao?

Tôi chìa tay ra: “Điện thoại con hết tiền rồi, mất mạng luôn rồi, bố nạp cho con 100 tệ đi.”

Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như , tôi hết tiền điện thoại liền tìm bố, cho nên ông ấy không nghi ngờ gì, đưa điện thoại cho tôi: “Con tự đi, bố không biết .”

Tiền điện thoại của bố tôi là do đơn vị trả, nhiều năm nay, ông ấy chưa từng tự nạp tiền điện thoại.

Tôi cầm lấy điện thoại, chậm rãi mở Alipay ra.

Phía bên kia, chị họ từ trong phòng đi ra, kéo váy: “Cậu út, mau qua đây, chúng ta chụp mấy kiểu ảnh nào!”

Bố tôi vui vẻ: “Ừ, đến đây.”

Hoàn toàn quên mất chiếc điện thoại.

Tôi chui vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, mở Wechat của bố tôi ra, bắt đầu tìm kiếm với từ khóa “Lưu”.

Bỏ qua những đoạn chat nhão nhoét của ông già và Lưu Bình, tôi khóa chặt một người đàn ông tên “Lưu Lập Cường”.

Mở hộp thoại với ta, đập vào mắt là một câu “Cảm ơn rể”, câu tiếp theo là “Đợi tôi thu hồi vốn, sẽ trả tiền cho .”

Bố tôi trả lời bằng một biểu tượng bắt tay.

Chính là ta rồi!

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại hai câu này, gửi cho đàn học luật của tôi.

Rất nhanh, tin nhắn của đàn trả lời lại: “Hai câu này quả thực có thể chứng minh giữa ta và bố em tồn tại quan hệ nợ nần, để thỏa mãn nguyện vọng kiện tụng của em chắc chắn thắng, cần phải có số tiền và ngày trả nợ cụ thể.”

Tôi lật lên trên xem, quả thực không tìm thấy thông tin nào khác liên quan đến 20 vạn này.

Có lẽ là bố tôi dùng thẻ ngân hàng chuyển tiền, cho nên trong lịch sử trò chuyện Wechat chỉ có hai câu cụt lủn này.

tôi bắt chước giọng điệu thường ngày của bố tôi, gửi cho Lưu Lập Cường một câu:

“Lập Cường à, 20 vạn mượn tháng trước có thể trả vào cuối năm nay không? Có việc gấp.”

Ngoài nhà vệ sinh ồn ào náo nhiệt, hình như là rể đến đón dâu rồi, mọi người đang bày trò chặn cửa.

Trong nhà vệ sinh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập, “thình thịch, thình thịch”!

“Vù”!

Điện thoại rung nhẹ một tiếng, Lưu Lập Cường trả lời tin nhắn rồi!

“Anh rể, thật sự bây giờ đang kẹt tiền, cuối năm cũng chưa chắc đã thu hồi vốn . Thu hồi vốn nhất định sẽ trả , không?”

Tôi gõ chữ: Lập Cường, có thể cho một thời hạn cụ thể không?

Bên kia hiển thị “đang nhập”, hiển thị mấy phút liền.

Tiếng bên ngoài càng lúc càng lớn, tôi lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên tôi.

“Viện Viện! Phù dâu đâu? Mau tìm ấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...