Tôi đi vòng ra hậu trường, chàng bên tổ chức đám cưới vẫn chưa đi, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Tôi : “Tôi là em họ của dâu, chị ấy có một đoạn video nhờ tôi chiếu cho họ hàng xem. Các có thể lát nữa hẵng thu dọn không?”
Tôi đưa cho họ mấy bao t.h.u.ố.c lá không ai đến trên bàn, họ liền rất dễ chuyện đi ra ngoài sảnh hút thuốc.
Tôi tải đoạn video Diệp Tử gửi cho tôi lên máy tính, sau đó cầm điều khiển hạ màn chiếu xuống.
Âm thanh màn chiếu hạ xuống thu hút sự ý của nhiều người, nhân cơ hội này, tôi cầm micro, mỉm đi đến giữa sân khấu.
“Bây giờ trong sảnh đều là người nhà, tôi cho mọi người xem một tiết mục đặc sắc cuối cùng, để mọi người vui vẻ.”
Bố tôi, đồ ngốc, còn vỗ tay ở dưới: “Hay!”
Tôi lại : “Tôi giới thiệu qua bối cảnh của tiết mục này, kẻo mọi người xem không hiểu.”
“Mẹ tôi ốm mất, mọi người đều biết. Bố tôi lúc đó rất suy sụp, cúc áo cũng cài sai, thấy hoa mẹ trồng, còn lén khóc. Tôi liền nghĩ, cảm của bố mẹ sâu đậm quá, hy vọng một ngày nào đó, tôi cũng có thể gặp một người đàn ông, sẽ đau lòng tột độ vì sự ra đi của tôi.”
“Năm nay, bố tôi với tôi ông ấy rồi. Ban đầu tôi rất khó chấp nhận, sau đó nghĩ, thêm một người chăm sóc ông ấy, bầu với nhau, còn hơn là ông ấy đơn một mình. Sau đó phải đến dì, dì Lưu.”
Tôi dịu dàng với ta.
Họ hàng đều tưởng tôi muốn khen ta, dù sao trước đây ta luôn tạo dựng hình tượng mẹ kế tốt.
Trong tiếng thiện ý của họ hàng, ta cũng miễn cưỡng .
“Dì Lưu thật sự rất lợi , lợi ở chỗ có hai bộ mặt. Trước mặt bố tôi thì hòa nhã thân thiện, với tôi thì các kiểu xị mặt. Tôi bị dì ấy đuổi đến phòng sách ngủ, ảnh của mẹ tôi bị dì ấy hỏng, dì ấy còn thay khóa nhà, mật mã sống c.h.ế.t không cho tôi.”
Họ hàng dần dần không nữa, ghé tai chuyện, chỉ trỏ.
Sắc mặt Lưu Bình rất khó coi, móng tay cào vào khăn trải bàn, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh tôi.
Tôi rất vui vẻ: “Xem tôi kìa, những chuyện này gì, đều là những hành nhỏ nhặt không lên mặt bàn, mất giá dì Lưu rồi, dì ấy sắp không vui rồi. Bản lĩnh của dì Lưu không chỉ có thế, thổi gió bên tai, liền khiến bố tôi cho em trai dì ấy mượn 20 vạn.”
Nói đến đây, bố tôi chắc là nghe hiểu rồi.
Tôi không phải đang biểu diễn tiết mục, tôi đang nổ s.ú.n.g vào Lưu Bình.
Như mọi khi, ông ấy chọn bênh vực Lưu Bình: “Triệu Viện Viện con đang bậy bạ gì thế, mau xuống đây cho bố!”
Tôi xuống? Tôi ngu mới xuống ấy!
Giọng tôi qua micro to hơn ông ấy, đấy, tức c.h.ế.t ông ấy.
Tôi hắng giọng, âm thanh từ micro át đi tiếng gầm giận dữ của ông ấy: “Bố, bố đừng giận con nha. Nếu con là bố, bây giờ con sẽ không vội mắng người, mà sẽ mở avatar WeChat của em trai Lưu Bình ra xem, xem có phải cùng một người với nam chính trong video của chúng ta không?”
Tôi mở video, trên màn chiếu bắt đầu phát “Như Bình Thư Hoàn ân ái show” do Diệp Tử quay.
Video phát lặp lại, nữ chính mặc váy len bó sát màu đỏ chót khoác áo lông chồn, không phải Lưu Bình thì là ai.
Họ hàng xôn xao, “chuyện gì thế này”, “người đàn ông kia là ai” các kiểu ồn ào không chịu .
Bố tôi cũng ngây ra, Lưu Bình, khẩu hình miệng chắc là đang : “Chuyện này là sao?”
Lưu Bình hình như đang giải thích gì đó, bố tôi hất tay ta ra, đứng thẳng dậy: “Viện Viện, con quay cái gì thế này?!”
Tôi đáp: “Chính là như mọi người thấy, dì Lưu và trai cùng nhau ăn cơm. Đúng rồi bố, bố không biết nhỉ, Lưu Lập Cường mượn bố 20 vạn kia, căn bản không phải em trai của Lưu Bình, mà là gian phu của ta!”
Nói thật, lúc ở trong nhà vệ sinh của dì cả, thấy avatar WeChat của Lưu Lập Cường chính là “Hà Thư Hoàn” mà Diệp Tử quay , tôi rất kinh ngạc.
Ban đầu là nghĩ: sao có thể trùng hợp như ?
Nghĩ lại, liền cảm thấy: bọn họ thật ngang ngược, coi bố tôi như khỉ mà giỡn.
Bao gồm cả Lưu Bình, ta rõ ràng là một người tinh ranh, có tâm kế, lại để lộ ra sơ hở rõ ràng như . Trong đó tất nhiên có sự giúp đỡ của Diệp Tử, phần lớn hơn, là vì ta khinh thường nhà chúng tôi.
Sau khi nghĩ thông suốt tầng này, tôi ở trong nhà vệ sinh cũng không nhịn mà chửi thề.
Hôm nay, sự kinh ngạc và phẫn nộ này, cuối cùng cũng truyền đến bố tôi.
Bạn thấy sao?