Thứ nhất, trời càng ngày càng nóng, đi lại quả thực vất vả.
Thứ hai, tạm thời tránh xa gia đình bừa bộn, tiện cho việc tập trung học hành .
Chỉ cần tôi ở nhà, dì kế nhất định sẽ bắt tôi việc nhà.
Bổ củi, đun nước, nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà.
Chỉ cần tôi ngồi lâu trước đống bài tập, bà sẽ mỉa mai: “Bày đặt ra vẻ không biết cho ai xem, người ta thi thủ khoa còn chẳng học hùng hục thế này.”
Tôi với bố chuyện ở nội trú, lúc đó dì kế đang đút cơm cho em trai, liếc mắt: “Nội trú thì miễn phí à, ăn cơm không tốn tiền à?”
Bố không lên tiếng, mắt cụp xuống, hút thuốc.
Tôi bình tĩnh : “Con thêm ở căng tin, ăn cơm miễn phí.”
Ngoài ra, mỗi tháng tôi còn trợ cấp một trăm đồng, chuyện này không cần cho gia đình biết.
Bố chậm rãi nhả khói: “Vậy thì con ở nội trú đi.”
Những ngày nội trú bận rộn đến mức tôi không còn thời gian lo lắng về tương lai.
Mỗi ngày hai lần, tôi phải rời lớp trước năm phút để chạy như bay đến căng tin.
Xếp hàng dài dằng dặc, thỉnh thoảng có những ánh mắt tò mò và lời bàn tán xung quanh.
Tôi giả như không nghe thấy, cầm muôi múc thức ăn một cách chăm , không hề run tay.
Thời gian trôi qua, quầy của tôi lúc nào cũng đông nghịt.
Mấy đứa trẻ mười mấy tuổi không có ác ý, chỉ thích chạy theo phong trào.
Chúng khen tôi cùng các căng tin: “Cô ấy giỏi thật đấy! Thành tích tốt lại chăm chỉ nữa.”
Lâm Vũ xếp hàng tới lượt, đưa khay cơm rồi mỉm với tôi.
Chúng tôi không gì, sự khích lệ ấy khiến cả hai thêm lực.
Chỉ cần không có ông chủ căng tin ở đó, tôi sẽ múc đồ ăn cho cậu ấy đầy tràn như núi.
Cậu thêm ở bếp sau của căng tin, sáng sớm tinh mơ đã phải khuân vác nguyên liệu.
Chúng tôi đều là những đứa trẻ không có ô, chỉ có thể cố gắng chạy dưới mưa.
Giữa giờ học, một cậu con trai cao gầy bước vào lớp tôi: “Tống Tử có đây không? Bố cậu đang đợi ở cổng trường.”
Tôi vội đứng dậy, đặt bút xuống và chạy ra ngoài.
Từ khi lên thị trấn học cấp hai đến giờ, bố chưa bao giờ đến tìm tôi.
Chẳng lẽ ở nhà lại có chuyện gì xảy ra sao?
7
Trong lòng đầy nỗi bất an, tôi thấy bố đang đứng dưới cây liễu trước cổng trường.
Ông mặc một bộ quần áo vải xanh đã bạc màu, trên vai mang một cái túi vải, lúng túng đưa tay gãi bên quần.
Nhìn mái tóc xám rối bù của ông, tôi không kìm mũi cay xè, cất tiếng gọi bố.
Ông lập tức giãn ra, mặt mày rạng rỡ: “Đừng chạy, coi chừng ngã.”
Khi tôi đứng yên, ông lấy từ trong túi ra một mảnh vải vuông mở ra, bên trong là một túi nhựa, lại mở tiếp, là một xấp tiền lẻ.
“Trước đây bố có vay con ba trăm đồng phải không? Thời gian qua bố đi thêm, kiếm chút ít, con cầm lấy mà giữ cẩn thận, đừng với dì kế chuyện này.”
Ông đếm ba trăm năm mươi đồng: “Trong đó có năm mươi là để con tiêu vặt, mua ít sữa uống bồi bổ thêm.”
Mắt tôi ngấn nước, xấp tiền trên tay còn hơi ấm từ ông.
Bố lại lấy từ túi vải ra một lọ nhỏ: “Cái này bôi khi bị muỗi đốt rất hiệu quả, con giữ lấy.”
Kiếp trước, tôi hiếm khi cảm nhận cha thương như thế này.
-keng keng keng-
Tiếng chuông vang lên, bố lưu luyến vẫy tay: “Vào lớp đi, đừng để muộn giờ học.”
Tôi hứa với ông: “Bố yên tâm, con nhất định sẽ đỗ cấp ba!”
Bố mỉm mộc mạc: “Bố tin.”
Rồi ông tiếp: “Học cho giỏi, sau này có tương lai còn giúp đỡ em trai.”
Lòng tôi chợt lạnh đi một nửa.
Một giây trước còn trên thiên đường, giây sau đã rơi xuống địa ngục.
Kỳ thi trung học đã có kết quả, Lâm Vũ đứng nhất huyện, tôi đứng thứ ba.
Trưởng thôn đến nhà tôi: “Đây là giấy khen và hai ngàn đồng tiền thưởng của huyện, khích lệ con bé học giỏi, mang vinh dự về cho huyện nhà.”
Bố rưng rưng nhận lấy, xoa đi xoa lại tấm giấy khen:
“Cảm ơn ông đã cất công đến đây.”
Trưởng thôn tươi : “Không có gì, Tống Tử lần này là niềm tự hào của thôn chúng ta!”
Dì kế phấn khởi ra mặt, bưng trà đậu mè mới pha tới:
“Trưởng thôn, mời ông uống trà.”
Trưởng thôn nhận lấy, xoa đầu Tống Văn Vũ: “Nhóc con, học theo chị, sau này cũng rạng danh thôn nhà!”
Bố hớn hở: “Chắc chắn rồi.”
Lúc ra về, trưởng thôn kéo bố qua một bên.
“Gia đình thế nào thôn cũng biết, có khó khăn gì cứ tìm chúng tôi, không để lỡ việc học của con bé, để cháu nó đỗ đại học…”
Bạn thấy không, hóa ra khi cố hết sức, thế giới sẽ đứng về phía .
Biết kết quả thi của tôi, tôi lâu nay không qua lại cũng xuất hiện.
Vừa vào nhà, đã đẩy đứa con trai mười một tuổi về phía tôi: “Lại đây để chị giúp cháu bài tập.”
Tôi đội mũ cói vào: “Xin lỗi , cháu phải đi chuyển gạch, trễ giờ là bị trừ lương.”
Tôi bộ tháo mũ ra: “Hoặc là bù tiền cho cháu, cháu sẽ không đi .”
Nghe đến tiền, lập tức im lặng.
Dì kế nở nụ : “Trẻ con không hiểu chuyện, chị đừng chấp gì. Tống Tử, còn đứng đó gì, mau đi đi.”
Cô tôi không vui người lớn trong nhà đã thế, cũng không tiện nổi giận.
Dì kế vốn không ưa , bảo rằng thích ăn không, tính toán thì hơn cả lỗ kim.
Tôi nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Công việc ở nhà máy đồ chơi không thể tiếp.
Việc chuyển gạch là Lâm Vũ giới thiệu cho tôi, một viên năm xu.
Lâm Vũ đứng nhất toàn huyện, hai ngàn năm trăm tiền thưởng.
Cậu ấy muốn dành dụm trước sinh hoạt phí, tính toán kỹ lưỡng.
Khi tôi tới nơi, Lâm Vũ đã bắt đầu .
Cậu ấy khỏe mạnh, đôi đòn gánh trên vai cong như cánh cung, phát ra tiếng kẽo kẹt theo nhịp bước chân.
Tôi không dùng đòn gánh , chỉ có thể bê gạch bằng tay, mỗi lần sáu viên.
Bụi gạch hòa với mồ hôi tay tôi nhức nhối, những vết rách trong lòng bàn tay đau rát.
Mặt trời như thiêu đốt, mồ hôi ròng ròng chảy dọc sống lưng.
Lâm Vũ chuyển gạch nhanh và nhiều, kiếm bốn mươi đồng, tôi chỉ mười đồng.
Lúc ngồi nghỉ, cậu đưa tôi mười lăm đồng, tôi không chịu nhận.
Lâm Vũ : “Cầm lấy đi, chỗ gạch ấy là tôi thay cậu.”
Tôi : “Nguyên tắc là ai đến trước trước, cho dù cậu không thì người khác cũng , cũng không đến lượt tôi.”
Cậu ấy nhét tiền vào tay tôi, mặt quay đi chỗ khác.
“Tống Tử, cậu biết không? Nếu không có sự khích lệ của cậu, tôi đã bỏ cuộc lâu rồi.”
“Tôi luôn cảm thấy giữa chúng ta là dựa vào nhau mà sống, là đồng minh, là chiến hữu và cũng là người thân.”
8
Với đôi tay chai sạn, tôi bước vào trường cấp ba.
Tôi và Lâm Vũ nhận vào lớp Trân Châu, trở thành học sinh Trân Châu, mỗi kỳ nhận 300 đồng trợ cấp sinh hoạt.
Các học sinh Trân Châu đều có điểm chung: thành tích xuất sắc gia cảnh nghèo khó.
Mọi người đều dốc hết sức, cố gắng từng chút để vươn lên.
Bài kiểm tra tháng đầu tiên, kết quả của tôi thê thảm, rơi xuống ngoài top 100 của khối.
Lâm Vũ an ủi tôi: “Cậu chỉ là chưa thích nghi thôi.”
Tôi phải thừa nhận rằng, học hành cần đến thiên phú.
Bạn thấy sao?