1
Vào ngày sinh nhật của Quan Mạc, ấy muốn tổ chức trước một ngày với bè, và ngày chính thức sẽ dành riêng cho chúng tôi để tận hưởng thế giới của hai người.
Anh là người khá hiểu biết về lãng mạn.
Với đề nghị này, tôi không thấy có gì không ổn, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng.
Điều đó chứng tỏ ấy rất trân trọng cảm của chúng tôi.
Buổi tụ tập chắc chắn sẽ có rượu, nên tôi không để ấy tự lái xe.
Sau khi đưa ấy đến điểm hẹn, ấy tiếc nuối hôn nhẹ lên má tôi: “Hoãn Hoãn, lên trước nhé. Nếu về trễ thì em đừng đợi, cứ ngủ trước đi.”
Tôi gật đầu, bước xuống xe.
Thật ra, cho đến tận giây phút đó, tôi vẫn có chút mong chờ.
Mong chờ sẽ hỏi một câu: “Hoãn Hoãn, em có muốn cùng lên không?”
Nhưng không, sẽ không hỏi điều đó.
Kể cả trong suốt hai năm kết hôn này, ngoài việc biết có một người thân tên Thành Minh, còn lại tôi không biết gì về vòng bè của .
Sau khi Quan Mạc rời đi, tôi ngồi trong xe thêm hai phút trước khi khởi xe trở về nhà.
Về đến nhà, như thường lệ, tôi mở cốp xe để kiểm tra xem có gì cần mang vào không.
Ngay lập tức, tôi thấy chiếc bánh đặt ngay giữa cốp.
Bánh có màu xanh phấn, không giống như loại bánh sinh nhật dành cho nam giới.
Nhưng khi kỹ hơn, tôi thấy lớp kem trên bánh có vẻ nặn bằng tay, với bảy chữ xiêu vẹo: “Quan Mạc, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Nhìn cách viết này rõ ràng là tác phẩm của một .
Có thể đây là bánh của đồng nghiệp tặng?
Có lẽ vì vội vàng mà Quan Mạc quên mang theo.
Tôi gọi điện cho ấy, bên kia reo vài tiếng không có ai bắt máy.
Chắc là đang bận vui vẻ với bè.
Nhưng sinh nhật mà không có bánh thì cũng không trọn vẹn, thế là tôi quyết định lên xe, lái đến chỗ tụ họp của họ.
Mang bánh lên lầu, tôi có chút lo lắng.
Thú thật, bè của Quan Mạc tôi gần như không quen ai cả.
Tôi lẩm nhẩm chuẩn bị trong lòng, lát nữa sẽ chào hỏi thế nào.
Đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng vui vẻ náo nhiệt bên trong.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Tiếng mở cửa thu hút ánh của mọi người.
Tôi gật đầu chào nhẹ nhàng: “Xin chào.”
Không ai đáp lại.
Bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.
Quan Mạc bước đến, giọng khó đoán: “Sao em lại đến đây?”
Tôi đưa bánh cho : “Anh quên mang bánh sinh nhật rồi.”
Khi nhận bánh, vô thức liếc mắt duy nhất trong phòng.
Tôi cũng theo.
Cô mặc váy hoa nhỏ, trông vừa đáng vừa gợi cảm.
Cô ấy nhẹ với tôi.
Nhưng tôi không thấy đó là một lời chào thiện ý.
Mọi người trong phòng im lặng, có lẽ thật sự không nhận ra tôi.
Dù sao cũng chỉ gặp một lần vào lễ cưới của tôi và Quan Mạc, lúc đó tôi trang điểm dâu, giờ đây trông chắc khác nhiều.
Cuối cùng, Thành Minh là người đầu tiên phản ứng, lớn: “Chị dâu đến rồi!”
Bầu không khí trở nên sôi nổi, mọi người mời tôi vào ngồi.
Nhưng Quan Mạc đứng yên, không di chuyển.
“Hoãn Hoãn, mai chúng ta sẽ tổ chức riêng nhé…”
Đây có phải là cách đuổi khéo?
Thật ra, tôi vốn không muốn phiền buổi tụ họp của và bè, vì toàn là nam, sợ tôi có mặt sẽ không tiện.
Tôi đã nghĩ rằng ấy là vì nghĩ cho tôi.
Nhưng bây giờ…
Tôi duy nhất trong phòng.
Có vẻ như người ngoại lệ không phải là tôi, mà là ấy.
Vậy ấy là ai?
Bạn thấy sao?