10
Lòng tôi chợt dâng lên một nỗi lo lắng.
Tôi sợ rằng có thể đã điều gì đó ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ.
Bác sĩ đã rõ rằng trạng của mẹ cần đến sự đồng hành của người thân và tuyệt đối tránh căng thẳng.
Đây cũng là lý do tôi chưa đề cập đến chuyện ly hôn.
Dù Quan Mạc có thể thân thiết với Đường Tuyết Tịch, không nhất thiết phải muốn ly hôn.
Nếu tôi đề nghị, chắc chắn sẽ đến tìm gặp mẹ tôi.
Vì mẹ quý vô cùng.
Tôi không muốn bà phiền lòng vì chuyện này, nên nhanh chóng quan sát trạng thái của bà.
May mắn thay, không có điều gì bất thường.
Bà chỉ tôi đầy thương xót và hỏi: “Hoãn Hoãn, con có phải đang không vui không?”
Tôi lắc đầu: “Không phải đâu mẹ.”
Thế rồi bà lấy cây búa gỗ nhỏ gõ nhẹ vào lưng tôi.
Bà bà đã lớn tuổi, người mù quáng lại là tôi.
Bà bảo, dù tôi chẳng gì, bà vẫn cảm nhận .
Người một ai đó, rất dễ dàng cảm nhận niềm vui, nỗi buồn của người kia.
Mẹ rằng, trong cuộc đời này, người mà bà thương nhất mãi mãi là tôi – con của bà.
Bà dặn tôi rằng, bất kể là khi nào, đừng để bản thân chịu thiệt thòi, điều quan trọng nhất là phải sống hạnh phúc.
Đêm tôi quyết định từ bỏ Quan Mạc, tôi không hề rơi một giọt nước mắt, lúc này, tôi lại nằm gục vào lòng mẹ và khóc không ngừng.
Sau khi trở về, tôi gọi điện cho Quan Mạc.
Anh nghe máy, giọng có vẻ đầy vui mừng.
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, cuối cùng như trút tảng đá đè nặng trong lòng.
Ban đầu tôi định hẹn gặp ở ngoài.
Nhưng Quan Mạc nài nỉ gặp tại nhà.
Vì thế, buổi chiều tôi đến.
Dù lâu rồi không về, sau hai năm ở đây, mọi thứ vẫn không xa lạ.
Căn hộ có lẽ vừa chăm chút dọn dẹp.
Trên bàn ăn thậm chí còn có nến và hoa hồng.
Quan Mạc vui vẻ tiến đến định nắm tay tôi, tôi lùi lại giấu tay ra sau.
Trong ánh mắt thoáng hiện chút thất vọng, rồi vội mời tôi ngồi vào bàn ăn.
Anh đã chuẩn bị bữa tối rất tươm tất, từng món lần lượt dọn ra.
Anh còn khẽ ngâm nga một bài hát.
Không muốn lãng phí thời gian, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Quan Mạc, không cần bận rộn nữa đâu, chúng ta hãy chuyện đi.”
Lúc này mới ngồi xuống đối diện.
Có lẽ đã lâu rồi chúng tôi chưa ngồi ăn cơm đối mặt nhau, nên trông có phần gượng gạo.
Nhưng khi nghe thấy lời của tôi, lập tức thẫn thờ.
Tôi : “Hôm nay em đến, là để về chuyện ly hôn.”
Anh ngơ ngác hồi lâu.
Như thể không thể tin nổi rằng tôi lại ra những lời như .
“Hoãn Hoãn, em gì?”
Tôi lặp lại lần nữa.
Anh tôi đầy bàng hoàng: “Em muốn ly hôn sao?”
Tôi gật đầu: “Lúc chúng ta kết hôn, giữa hai ta vốn không có nhiều cảm, vì thế đã ký sẵn thỏa thuận tiền hôn nhân. Giờ ly hôn cũng sẽ không rắc rối gì, chỉ cần hẹn một ngày rồi cùng ra phòng đăng ký.”
“Tại sao?”
Anh khẽ hỏi: “Tại sao, Hoãn Hoãn, dường như em đột ngột hết rồi.”
“Kể từ khi Đường Tuyết Tịch xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.”
“Nhưng, đã giải thích tất cả với em, em không cho cơ hội, cũng không nghe .”
“Tại sao em lại ra đi dứt khoát như ?”
Lần đầu tiên sau bao lâu, tôi thẳng vào mắt : “Quan Mạc, em đã cho cơ hội rồi.”
“Khi em hỏi liệu có thể xóa kết nối với cũ không.”
“Khi em hỏi liệu có thể không đi gặp ấy không.”
Tôi lấy điện thoại ra, mở WeChat và đưa cho .
Trong đó là cuộc trò chuyện giữa tôi và Đường Tuyết Tịch.
Tôi không biết ấy kết với tôi là có ý gì.
Bạn thấy sao?