Lúc ra về, mẹ đưa cho một hộp quà.
Tôi qua, đó là hộp trà.
Hộp trà mà tôi đã mang về sau khi thẳng thắn chuyện với mẹ.
Bà vẫn tặng nó cho Quan Mạc.
Bà : “Công việc của con chắc bận rộn lắm nhỉ, lần sau không cần phiền phức ghé qua thường xuyên nữa nhé.”
Quan Mạc sững sờ, còn tôi cũng không kém phần bất ngờ.
Cha dìu mẹ quay vào phòng.
Khi những lời ấy, giọng bà như nghẹn lại.
Bà đã từng thật lòng xem Quan Mạc như con trai ruột.
“Mẹ ơi.”
Quan Mạc run rẩy gọi một tiếng.
Nhưng mẹ chỉ quay lưng, khẽ vẫy tay.
12
Đứng ngoài cửa một lúc lâu, tôi thấy có gì đó nhỏ giọt xuống hộp trà.
Cuối cùng, Quan Mạc : “Hoãn Hoãn, em có thể tiễn một đoạn không?”
Chúng tôi cứ thế bước đi vô định qua lối nhỏ của khu dân cư.
Rồi cuối cùng dừng lại ngồi trên một chiếc ghế dài không có ai xung quanh.
Quan Mạc ngẩng lên trời, còn tôi đám lá vàng rụng đầy đất, chìm vào suy nghĩ.
Giá mà giữa chúng tôi không phải là , mà là thân thì tốt biết mấy.
Như tôi sẽ không phải ghen tuông vì một người phụ nữ khác, không phải lo lắng liệu còn vấn vương cảm với cũ hay không.
Nếu là trai của tôi, thậm chí tôi còn có thể giúp bày kế để theo đuổi chị dâu.
Chúng tôi sẽ là một gia đình rất hạnh phúc.
Nhưng gì có nhiều cái “giá mà” như .
Cả đời này tôi đã gặp may, không phải đối mặt với thiên tai, chiến tranh, hay bệnh tật nghiêm trọng, như thế đã là quá đủ may mắn rồi.
Nếu lại đòi hỏi một thủy chung son sắt, liệu có phải là quá tham lam?
Quan Mạc che mắt bằng một tay, vẻ mặt không giấu nổi sự mệt mỏi: “Hoãn Hoãn, thật sự không còn cách nào nữa, dù biết tính cách của em vẫn không cam lòng, vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa.”
Anh thở dài: “Chúng ta… thật sự không còn cơ hội nào nữa sao?”
Câu như vừa là một câu hỏi, vừa như một lời khẳng định.
Tôi cúi đầu, chiếc lá rơi trên mũi giày.
“Quan Mạc, đã từng có lúc em thực sự .”
—
Mọi thủ tục nhận giấy chứng nhận ly hôn diễn ra suôn sẻ.
Tôi vốn không phải là kiểu người ồn ào, và cuối cùng Quan Mạc cũng bình tĩnh lại.
Nhìn cuốn sổ đỏ trên tay, tôi nghĩ rằng, từ nay cuộc đời chúng tôi sẽ không còn liên quan gì nữa.
Từ người xa lạ trở thành người đầu ấp tay gối, rồi lại từ người đầu ấp tay gối trở về với xa lạ.
Quan Mạc, sẽ mãi là người của ngày hôm qua.
Bước ra khỏi phòng đăng ký, trên khuôn mặt Quan Mạc thoáng chút u sầu.
Nhưng khi thấy tôi chăm cuốn sổ đỏ, không khỏi bật .
Tôi ngẩng đầu lên, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau đầy ắp những điều muốn .
Quan Mạc khẽ : “Hoãn Hoãn, hãy hạnh phúc nhé. Tạm biệt.”
Tôi vẫy tay chào : “Anh cũng . Bảo trọng.”
Trên đường về, trời bắt đầu lất phất tuyết, tôi mua một xiên kẹo hồ lô ở ven đường.
Rồi ngồi xuống tuyết, viết mấy dòng chữ.
“Chúc Lương Hoãn mỗi ngày đều vui vẻ và sống lâu trăm tuổi.”
Kẹo hồ lô vẫn ngọt, quán hoành thánh ở góc phố vẫn đông đúc, người đi đường ồn ào như mọi khi.
Không ai sẽ bước qua sương mù để đến với , phong cảnh thích phải tự mình đi xem thôi.
Bạn thấy sao?