13
*Quan Mạc viết:*
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ của mình dành cho Lương Hoãn.
Khi đi xem mắt, tôi đã để ý đến ấy.
Cô ấy gần như đi thẳng vào chủ đề, rằng nếu cả hai hài lòng thì có thể kết hôn.
Chúng tôi hợp ý ngay.
Thật ra, tôi không phải kiểu dễ dàng lòng với ai.
Ngay cả cũ cũng là người theo đuổi tôi trước.
Nhưng khi sống cùng Lương Hoãn, tôi thường xuyên ý đến ấy.
Cô ấy hầu như không uống nước ngọt, mỗi ngày chỉ uống nước và cà phê.
Khi ăn phải thứ không thích, ấy sẽ nhăn mày, khiến nốt ruồi trên trán trông như cũng đang không vui.
Vào ngày nghỉ, ấy không ra ngoài chơi, mà cuộn mình trên chiếc ghế bập bênh trong phòng khách, ngồi cả ngày.
Cô ấy lúc nào cũng khác với mọi người.
Trông ấy có vẻ độc và lạnh lùng.
Nhưng tôi cũng từng thấy dáng vẻ của ấy khi ở công ty.
Giữa đám đông, ấy vẫn rất nổi bật, trò chuyện thoải mái với mọi người, hài hòa tự nhiên.
Tôi cũng không rõ mình cảm thấy gì về ấy.
Cho đến một ngày nọ.
Tôi đi tiệc tùng về, đã uống khá nhiều.
Về đến nhà, thấy ấy mặc chiếc áo ngủ lông mịn, cuộn tròn trên sofa.
Cô ấy quay đầu tôi và mỉm .
Trên bàn là bát canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng khao khát sống cả đời như .
Tôi muốn mỗi ngày đều về nhà và thấy ấy.
Khoảnh khắc ấy đồng ý khi tôi tỏ , trong lòng tôi là một niềm vui chưa từng có.
Thì ra tỏ thành công là một điều hạnh phúc đến .
Chúng tôi giống như mọi cặp đôi, bắt đầu hẹn hò, bắt đầu mỗi ngày ôm lấy điện thoại và ngốc nghếch nhắn tin cho nhau.
Cô ấy dần trở nên sống , sẽ mua những món đồ đôi ngộ nghĩnh, thậm chí kéo tôi cùng đi nhảy bungee.
Cô ấy , điều đó mang lại cảm giác như gắn kết sống c.h.ế.t với nhau.
Tôi cũng đọc những cuốn sách ấy thích, xem những bộ phim ấy thích.
Tôi muốn hòa nhập vào thế giới của ấy.
Chúng tôi cũng từng nắm tay đi dạo dưới làn gió mát trong đêm hè.
Tôi từng nghĩ việc gắn bó cả đời với một người thật xa vời, khi ở bên ấy mỗi ngày, tôi lại thấy điều đó thật dễ chịu.
Nhưng rồi, tôi không chờ đến cái “một đời” ấy của chúng tôi.
Đường Tuyết Tịch xuất hiện.
Cô ấy mang đến chiếc bánh sinh nhật để chúc mừng tôi.
Tôi hỏi Phương Trần tại sao lại đưa ấy đến.
Phương Trần chỉ nhún vai: “Chỉ là cũ thôi mà, không người thì cũng .”
Tôi cũng để mặc họ.
Nhưng tôi không ngờ rằng Lương Hoãn sẽ xuất hiện.
Lúc ấy thấy Đường Tuyết Tịch, rõ ràng có chút ngạc nhiên.
Rõ ràng họ chưa từng gặp nhau, tôi theo phản xạ sợ Lương Hoãn hiểu lầm.
Hôm đó, tôi bị ép uống rất nhiều rượu, trong người khó chịu, đầu cũng đau nhức.
Lờ mờ cảm thấy có ai đó ở bên chăm sóc.
Tôi nghĩ đó là Lương Hoãn, khi tỉnh dậy, lại thấy gương mặt của Đường Tuyết Tịch.
Mọi người xung quanh vẫn đang ồn ào náo nhiệt, tôi chỉ biết đứng đó trong sự bối rối.
Im lặng lùi xa khỏi ấy một chút.
Hôm đó tôi uống rất muộn, về nhà trong trạng thái khó chịu toàn thân.
Thế nên khi bị Lương Hoãn liên tục truy vấn, tôi đã nổi giận.
Tôi không cho rằng Đường Tuyết Tịch sẽ rắc rối gì giữa chúng tôi.
Khi ấy nhắn tin bảo bị lạc, tôi thực sự chỉ xem ấy như một người bình thường, tiện thể giúp một chút.
Vả lại, dù sao chúng tôi cũng từng bên nhau nhiều năm, chẳng lẽ tôi có thể hoàn toàn bỏ mặc ấy sao?
Đó là những gì tôi nghĩ.
Bạn thấy sao?