Trở Lại Vị Trí [...] – Chương 7

CHƯƠNG 7

7

Tôi nằm trên giường, không lên tiếng.

Rất nhanh, xoay nắm cửa bước vào.

“Hoãn Hoãn,” ngồi xuống bên cạnh giường, giọng nhẹ nhàng hơn, “Em ngủ rồi à?”

Không có tiếng đáp lại, nằm xuống, vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lại gần.

“Lạnh.” Tôi khẽ đẩy ra.

“Em giận sao?” Giọng vẫn dịu dàng.

Tôi nhắm mắt, khẽ thở dài: “Sao hai ngày nay cứ hỏi như ? Có chuyện gì đáng để em giận à?”

Anh nhất thời cứng họng, không gì.

Có lẽ cảm nhận sự lạnh nhạt trong thái độ của tôi, lại không tự chủ mà xích lại gần: “Anh chỉ là đưa ấy về…”

Anh dường như muốn giải thích, tôi không còn muốn nghe nữa: “Ngủ đi, em hơi mệt. Anh từ bên ngoài về, người còn hơi lạnh, đừng chạm vào em nữa.”

Nghe , lo lắng chạm tay lên trán tôi: “Hoãn Hoãn, em không khỏe sao?”

Tôi vùi đầu vào gối: “Không sao, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”

Quan Mạc, cùng lúc phải chăm sóc hai người phụ nữ, có mệt không?

————

Đêm ấy tôi vẫn ngủ không ngon giấc.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, từ khi biết đến sự tồn tại của Đường Tuyết Tịch, tôi như bị hút cạn năng lượng.

Sáng hôm sau, khi Quan Mạc chuẩn bị ra ngoài, thấy tôi vẫn không có vẻ gì là muốn đi , hỏi: “Hôm nay em không đi à?”

Tôi lắc đầu: “Em xin nghỉ rồi.”

Anh lập tức đi lại, hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, chỉ là hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Anh đi đi.”

Trước khi ra khỏi cửa, còn quay lại tôi một cách đầy lo lắng.

Nhưng tôi chỉ ngồi đó, nhấm nháp miếng trứng rán.

Không ngẩng đầu, cũng không tiễn .

Đến khoảng mười giờ, tôi ra khỏi nhà.

Khi về đến nhà ba mẹ, tôi thấy ba đang tưới cây, còn mẹ ngồi một bên chỉ đạo.

Trông mẹ khỏe hơn rất nhiều.

Vừa thấy tôi vào, mẹ đã hỏi thăm: “Sao con rể không về cùng con à?”

Bà rất quý Quan Mạc, luôn gọi là con rể, có phần còn thân thiết hơn với tôi.

Chân tôi chợt khựng lại, tôi bịa một cái cớ: “Hôm nay là ngày việc, ấy không nghỉ.”

Thật ra trước đây mỗi lần về thăm nhà, Quan Mạc luôn đi cùng tôi.

Nhưng lần này, tôi không gì với cả.

Trong bữa cơm, mẹ lấy một hộp trà từ trong tủ ra và đưa cho tôi: “Con đem hộp trà này về cho con rể nhé. Mẹ nhớ nó rất thích loại này, lần trước của mẹ đi du lịch, mẹ còn nhờ họ mua về đó.”

Tôi đưa tay nhận lấy.

Những lời định chợt nghẹn lại trong cổ họng.

Mẹ quý mến Quan Mạc cũng là có lý do.

Từ năm ngoái, sức khỏe của bà không tốt, phải nằm viện một thời gian dài.

Quan Mạc đã ở bên chăm sóc mẹ không quản ngày đêm.

Thậm chí còn chu đáo hơn cả tôi.

Khi đó, cảm giữa chúng tôi đang rất tốt đẹp.

Mẹ còn rằng từ nay Quan Mạc chính là con trai ruột của bà.

Tôi hỏi thế còn tôi là gì.

Bà bảo tôi chính là con dâu của bà.

Cả phòng bệnh đều vui vẻ.

Không có chút nào u ám của bệnh tật, cũng không có sự bực bội của người chăm sóc.

Ngày ấy, thật đẹp sao.

Nhìn mẹ tự hào lấy hộp trà ra, cuối cùng tôi không về chuyện ly hôn với Quan Mạc.

Sức khỏe của mẹ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bà còn đang dần khỏe lại và rất vui.

Tôi nghĩ, để lần sau rồi .

Sau khi ra khỏi nhà, tôi gọi cho một người , nhờ ấy tìm xem gần công ty có chỗ nào cho không.

Quan Mạc về nhà rất đúng giờ.

Trong suốt cả ngày, nhắn cho tôi vài tin nhắn.

Tôi chỉ trả lời qua loa hai tin.

Buổi tối, vừa vào nhà, đã vội vã ôm lấy tôi.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

Anh tựa đầu lên vai tôi, giọng đầy vẻ buồn bã: “Hoãn Hoãn, cả ngày em chẳng để ý đến .”

“Anh hơi sợ.”

Cảm giác xa cách và lạc lõng giữa chúng tôi, hoàn toàn có thể cảm nhận .

Quan Mạc, cảm nhận sự xa cách của em.

Em cũng cảm nhận sự lơ đãng của .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...