Trò Chơi Hoán Hồn: [...] – Chương 10

Chương 10

10

Sau đó, dưới sự dàn xếp của tôi, chồng và hai đứa con của lao công – tức thân xác hiện tại của Giang Niệm Niệm – đã đưa ta về nhốt trong một căn nhà gạch cũ ở vùng quê.

Họ mua một ổ khóa lớn, nhốt ta trong đó để “dạy dỗ”.

Trước khi đi, bọn họ còn tháo luôn chiếc vòng tay mà ta đang đeo, định mang đi bán lấy tiền.

Bên trong căn nhà, Giang Niệm Niệm tức đến phát điên, hét đến khản giọng:

“Các người nhầm rồi! Tôi không phải là vợ hay mẹ các người!”

“Tôi là thiên kim tiểu thư duy nhất của tập đoàn Giang thị! Chỉ cần các người đưa tôi đến gặp ba mẹ tôi, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ hậu hĩnh!”

Gã chồng vũ phu khẩy:

“Con ranh này, tao còn lạ gì mày nữa. Toàn là trò bịa đặt để dụ bọn tao thả mày ra hả? Mơ đi!”

Hai đứa con thì vừa chụp ảnh chiếc vòng gửi cho người mua, vừa châm chọc:

“Mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi mà còn mê đọc truyện xuyên không đổi hồn à?”

“Con nhà họ Giang người ta hôm nay vừa mới tổ chức tang lễ đấy. Mẹ mà chạy ra ngoài ăn lung tung, lỡ chuyện lớn thì rắc rối to!”

“Phải đấy! Dù mẹ bệnh nặng sắp không sống nổi nữa, cũng nên tích đức chút đi. Đừng phiền phức thêm cho tụi con nữa, tụi con không kham nổi mấy người giàu đâu.”

Nói xong, cả ba người liền bỏ mặc Giang Niệm Niệm gào khóc trong căn nhà khóa kín, quay trở về thành phố.

Lúc tôi nhận đoạn video quay lại toàn bộ sự việc, ba mẹ của Giang Niệm Niệm đang tiến hành chuyển giao toàn bộ tài sản của tập đoàn Giang thị sang tên tôi.

Khi hợp đồng chuyển nhượng tự nguyện chính thức có hiệu lực, ba của Giang Niệm Niệm sung sướng không để đâu cho hết.

Tối hôm đó, hai nhà cùng tổ chức một bữa tiệc thân mật.

Ba của Giang Niệm Niệm uống hơi nhiều, mặt đỏ phừng phừng, vỗ vai Phó Dã liên tục:

“Con rể à, sau này con phải đối xử thật tốt với Niệm Niệm nhà bác nhé! Giao con bé cho con, bác hoàn toàn yên tâm!”

Mẹ chồng lúng túng chữa cháy:

“Phó Dã à, Giang vừa mới mất con , nhất thời , con đừng để bụng nhé.”

Ba của Giang Niệm Niệm liếc bà một cái:

“Mất con gì mà mất! Niệm Niệm nhà tôi chẳng phải vẫn đang ngồi đây sao?”

Ông vừa , vừa run run chỉ tay về phía tôi.

Tôi ôm bụng ngặt nghẽo:

“Chú Giang, ? Cháu là Hứa Nhược Ninh, đâu phải Giang Niệm Niệm gì đó đâu!”

Phó Dã cũng vội vàng phụ họa:

“Chú Giang, Niệm Niệm mới chôn chưa bao lâu, mà còn thấy con bé, chẳng phải là gặp ma rồi sao?”

Ba của Giang Niệm Niệm tức đến phồng má:

“Không thể nào! Niệm Niệm nhà tôi thông minh như , đã dùng thuật hoán hồn—”

Lời còn chưa dứt, mẹ của Giang Niệm Niệm đã vội vàng lấy tay bịt miệng ông lại.

gượng:

“Phó Dã à, chắc con chưa biết, tôi với ông Giang đã nhận Ninh Ninh con nuôi. Cho nên ông ấy mới uống say rồi gọi nhầm như .”

“Còn để thể hiện thành ý, chúng tôi đã tạm thời chuyển toàn bộ tài sản đứng tên cho Ninh Ninh rồi.”

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi giả vờ ngơ ngác, chớp mắt hỏi lại:

“Dì Giang, dì gì là ‘tạm thời’? Cháu nhớ là hợp đồng mình ký ghi rõ, toàn bộ tài sản của tập đoàn Giang thị là tự nguyện tặng không cho cháu mà. Số tiền đó từ nay trở đi không còn liên quan gì đến nhà dì nữa đâu.”

Mẹ Giang tôi chằm chằm đầy nghi hoặc:

“Niệm Niệm… à không, Ninh Ninh, con… con không với dì đấy chứ?”

Tôi phớt lờ bà, quay sang mẹ chồng đầy ngưỡng mộ:

“Mẹ, quả nhiên là mẹ mưu lược cao siêu. Bảo con giả Giang Niệm Niệm để lừa lấy tài sản của nhà họ Giang, giờ tài sản nhà họ Giang cũng về tay nhà mình rồi, gia sản nhà họ Phó sẽ càng ngày càng lớn mạnh!”

Mẹ chồng đứng sững một lúc.

Mẹ của Giang Niệm Niệm thì giận đến mức lật bàn, đập ly, miệng không ngừng chửi rủa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...