Trò Chơi Hoán Hồn: [...] – Chương 5

Chương 5

05

Nhưng Giang Niệm Niệm là hạng người thế nào chứ.

Càng cấm, ta lại càng thích cho bằng .

Nửa đêm, con mèo Ragdoll len lén chui vào phòng ngủ của chúng tôi.

Vừa nghe thấy tĩnh, tôi lập tức chui vào lòng Phó Dã, nũng dụ dỗ.

Phó Dã khẽ , xoay người muốn đè tôi xuống dưới thân.

Con mèo tức tối, nhảy thẳng lên giường, nhe răng gầm gừ về phía tôi.

Trông y hệt Giang Niệm Niệm khi xưa – luôn điên cuồng, kiếm chuyện vô cớ.

Tôi cố ý thở gấp thành tiếng, khiêu khích nó:

“Phó Dã, con mèo này thật giống chủ cũ của nó, phiền phức không chịu nổi. Hay là giúp em bịt miệng nó lại đi, không thì lát nữa mẹ nghe thấy rồi kéo người lên đám cho xem.”

Phó Dã thở hổn hển, cởi trần nửa người, giơ tay vẫy gọi con mèo.

Con mèo thân hình vạm vỡ của , lập tức chảy nước miếng, mắt lim dim bước từng bước lại gần.

Ngay lúc nó định đưa móng vuốt chạm vào cơ bụng sáu múi, Phó Dã nhanh như chớp túm lấy lông sau gáy nó.

Đeo ngay cho nó cái mõm tôi vừa đưa, rồi nhốt thẳng vào tủ quần áo trống bên cạnh.

Con mèo tức điên, dùng móng cào điên loạn vào cánh tủ, phát ra những âm thanh rít tai chói óc.

Còn tôi và Phó Dã thì vờ như không nghe thấy, tiếp tục “vận ”.

Nhiều lần bị tôi đám, con mèo càng ngày càng hiện rõ vẻ độc ác trong ánh mắt.

Sáng hôm sau, mẹ chồng viện cớ tổ chức tiệc trà, gọi một đám bà con thân thích tới.

Ngay cả ba mẹ Giang Niệm Niệm cũng đến.

Để tránh phải đối mặt với họ, tôi trốn vào bếp giúp người chuẩn bị món tráng miệng.

Nhưng hai kẻ dai như đỉa đó vẫn tìm tới.

Mẹ Giang Niệm Niệm ôm con mèo Ragdoll, mời tôi lên lầu chuyện riêng.

Nhưng khi vừa bước lên nửa cầu thang, con mèo bất ngờ nhảy xuống.

Cùng với tiếng mèo gào thê lương, nó lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống.

Mẹ Giang Niệm Niệm lập tức nổi giận:

“Hứa Nhược Ninh, đúng là ác độc! Niệm Niệm tặng cho con mèo mà ấy thương nhất, dám ném nó xuống cầu thang ngay trước mặt tôi!”

Nhìn con mèo nằm bẹp dưới đất, không nhúc nhích,

Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Không ngờ Hứa Nhược Ninh lại là loại người như , chắc sau lưng không ít lần ngược đãi vật.”

“Chắc chắn rồi! Nếu Niệm Niệm biết con mèo của mình bị đánh ra thế này, chắc đau lòng c/h/ế/t mất.”

“Chậc, thật không hiểu nổi mắt người của Phó Dã. Bỏ qua vừa xinh đẹp vừa giàu có lại quen từ nhỏ như Niệm Niệm, đi cưới một thấp kém chẳng ra gì.”

Giữa lúc mọi người đang bàn tán rôm rả, Phó Dã chen từ đám đông ra.

Ba Giang Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu châm ngòi:

“Phó Dã, đây là người vợ mà con chọn đấy à? Trước mặt bao nhiêu người mà dám hành hạ con mèo Niệm Niệm tặng! Còn coi trọng nghĩa giữa hai nhà không đấy?”

Mẹ chồng cũng trừng mắt đầy ghét bỏ:

“Phó Dã, con cứ che chở cho Hứa Nhược Ninh mãi, thành ra con bé chẳng biết điều gì hết! Theo mẹ thấy, đưa nó về nhà mẹ đẻ ở tạm một thời gian đi, chờ nó biết sai rồi hẵng đón về.”

Con mèo Ragdoll cà nhắc cà nhắc, run rẩy định đứng dậy.

Nhưng thân thể yếu ớt không trụ nổi, lại ngã xuống lần nữa.

Nó nằm trên mặt đất, tội nghiệp Phó Dã kêu meo meo.

Tất cả mọi người ở đó đều đang chờ xem, Phó Dã sẽ xử lý tôi thế nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...