06
Thế Phó Dã không thèm để ý đến họ, mà bước thẳng về phía tôi.
Anh khẽ hỏi:
“Ninh Ninh, những lời họ … có thật không?”
Tôi lập tức bặm môi, uất ức đến đỏ hoe mắt.
Nghẹn ngào :
“Em không chuyện đó… Rõ ràng là dì đang ôm con mèo, em cũng không biết dì ấy gì mà tự nhiên con mèo lại phát cuồng nhảy từ trên lầu xuống.”
Mẹ của Giang Niệm Niệm tức đến bốc khói:
“Hứa Nhược Ninh, năng bậy bạ gì thế! Rõ ràng là thấy Niệm Niệm thân thiết với mẹ chồng, lòng dạ hẹp hòi nên mới cố ý ngược đãi con mèo trước mặt tôi, giờ lại còn đổ oan cho tôi!”
Mẹ chồng cũng bộ khinh thường tôi:
“Con bé này đúng là hay ghen tuông. Nhìn thấy cảm giữa Niệm Niệm và Phó Dã từ nhỏ đã sâu đậm, lại cứ thích xấu Niệm Niệm, khiến con bé hiểu lầm, hỏng mối quan hệ giữa hai đứa. Giờ Niệm Niệm đã tặng mèo xin lỗi rồi, lại cố con mèo, không cho nó thân thiết với Phó Dã.”
Ba của Giang Niệm Niệm giận dữ đập bàn:
“Hứa Nhược Ninh, nếu không muốn nuôi con mèo thì trả lại cho chúng tôi là , dựa vào đâu mà đối xử tàn nhẫn với một sinh linh đáng như thế?”
“Phó Dã, con là đứa mà chúng ta lớn lên. Vậy mà vợ con dám ra chuyện đáng xấu hổ thế này, con định không quản, không bắt nó xin lỗi chúng ta sao?”
Đám họ hàng đứng xem cũng ào ào lên tiếng:
“Đúng đó! Hứa Nhược Ninh giờ đã là người của nhà họ Phó, không thể xằng bậy thế này . Lỡ ra ngoài có chuyện, mặt mũi nhà họ Phó còn để đâu?”
Phó Dã vẫn không một lời.
Tôi nhẹ ho một tiếng, nhắc nhở:
“Đã mỗi bên một kiểu, thì báo công an đi.”
Mẹ chồng lập tức cau mày, tỏ rõ không vui:
“Báo gì mà báo! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mất mặt chẳng phải là nhà họ Phó, là chồng à?”
“Tôi thấy chi bằng để xin lỗi ba mẹ Niệm Niệm, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ ở tạm. Không có lệnh của tôi, không tự ý quay về!”
Bà ra hiệu cho người giúp việc, định bắt họ ép tôi quỳ gối xin lỗi.
Nhưng Phó Dã lại chắn trước mặt tôi:
“Nếu mọi người trí nhớ kém, thì để tôi nhắc lại — bây giờ người chủ trong nhà họ Phó là tôi!”
“Hơn nữa, sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, mà mọi người đã vội quy tội cho vợ tôi, như không hay đâu.”
Mẹ chồng mất kiên nhẫn:
“Bây giờ đã có người chứng, chính là Hứa Nhược Ninh ném con mèo xuống. Thế vẫn chưa đủ sao?”
Tôi ló đầu từ phía sau lưng Phó Dã, nhạt:
“Tất nhiên là chưa đủ! Miệng dì Giang muốn bịa ra chuyện gì mà chẳng .”
Gương mặt mẹ Giang Niệm Niệm đầy phẫn nộ:
“Phó Dã, con đúng là bị sắc đẹp mê hoặc đến mù quáng! Cô ta là vãn bối mà tôi – người trưởng bối – lại phải vu oan cho ta sao?”
Ba của Giang Niệm Niệm càng quá quắt, lôi chuyện hợp tác ăn giữa hai nhà ra dọa dẫm.
Nếu Phó Dã không “xử lý” tôi, thì quan hệ ăn sẽ lập tức cắt đứt.
Mẹ chồng giọng đầy tiếc nuối, khuyên tôi đừng bướng bỉnh nữa, kẻo liên lụy đến sự nghiệp của nhà họ Phó.
Tôi thì bật thành tiếng:
“Mẹ à, dì Giang, Giang, có lẽ hai người chưa biết… cầu thang này có lắp camera giám sát đấy!”
Bạn thấy sao?