09
Sắc mặt ba mẹ của Giang Niệm Niệm lập tức biến đổi, đầy kinh ngạc.
Tôi liền đá mạnh bà ta sang một bên, lập tức giải thích:
“Ba mẹ, người đàn bà này từng va vào con, sau đó còn nhiều lần tìm tới con, uy hiếp đòi đổi hồn. Bây giờ lại dám giả con, muốn mượn cơ hội đổi mệnh, thật là nực !”
Ba của Giang Niệm Niệm giận dữ, lập tức đá thẳng vào ngực bà lao công.
“Mẹ nó chứ, mày lại mình xem! Già đầu rồi còn dám giả con tao! Có tin tao cho người lột da mày không, đồ mặt dày vô liêm sỉ!”
Ông dùng toàn lực đá một cú, khiến bà ta ngã lăn ra đất, miệng liên tục phun m/á/u.
Bà lao công bắt đầu ho sặc sụa, không nổi lời nào.
Tôi lạnh lùng tiếp:
“Người đàn bà này bị ung thư, chẳng còn sống bao lâu. Ba mẹ, đừng để bà ta dây vào, tránh rước xui xẻo vào người.”
Thấy , tôi ra hiệu cho ba mẹ của Giang Niệm Niệm rời đi trước.
Khi chiếc xe rời đi ngay trước mắt bà ta, khuôn mặt bà — tức là Giang Niệm Niệm đang trong thân xác bà lao công — hiện rõ sự tức giận và phẫn uất.
“Hứa Nhược Ninh… đồ tiện nhân, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”
“Mày dám hỏng kế hoạch hoán hồn của tao, nhốt tao vào cái xác già c/h/ế/t tiệt này!”
“Nhưng đừng vội đắc ý! Chỉ cần tao rõ với ba mẹ tao, họ nhất định sẽ tin tao và trả thù mày đến cùng!”
“Còn Phó Dã ca, ấy mãi mãi chỉ thuộc về tao!”
Ánh mắt của Giang Niệm Niệm lúc này đầy vẻ không cam lòng.
Nhưng rồi sao?
Với gương mặt già nua gần bảy mươi, ai mà tin ta là Giang Niệm Niệm? Ai mà không nghĩ ta bị tâm thần?
Chưa kể, thân phận hiện tại của ta còn có một người chồng vũ phu,
và hai đứa con hám tiền vô lương tâm.
Nhưng Giang Niệm Niệm vẫn chưa từ bỏ.
Trong tang lễ của “” — tức thân xác Giang Niệm Niệm —, ta lại xuất hiện.
Cô ta tìm đến bố mẹ của ta, định ra sự thật để chứng minh thân phận.
Nhưng chưa kịp mở miệng, một gã đàn ông nồng nặc mùi rượu, mặt đầy thịt, đã xông ra:
“Mày cái con đàn bà thối tha này! Tao đã bảo mày đừng có suốt ngày lang thang ngoài đường, bịp bợm lừa đảo mà mày không nghe hả!”
“Mày chưa đủ danh tiếng của tao hay sao, còn định khiến cả nhà ôm đống nợ nữa hả?”
Gã ta tát tới tấp vào mặt Giang Niệm Niệm.
Cơ thể hiện tại của ta, tế bào ung thư đã di căn khắp nơi.
Cô ta cố gắng lắm mới gượng đến đây, để gặp ba mẹ mình, giờ lại bị đánh tới mức gần như không thở nổi.
Lúc này, hai đứa con của ta cũng chạy vào.
Chúng cúi đầu xin lỗi ba mẹ của Giang Niệm Niệm, vẻ mặt vô cùng xấu hổ:
“Chú, dì, xin lỗi ạ. Mẹ cháu là đó, thấy người giàu là cứ nghĩ cách lừa đảo lấy tiền.”
“Cháu đã nhốt mẹ ở nhà rồi, mà bả còn lén trộm chìa khóa để trốn ra ngoài. Cháu thật sự sợ bả lăn ra c/h/ế/t giữa đường, còn liên lụy tới người khác.”
Nghe , ba mẹ của Giang Niệm Niệm trừng mắt lườm ta đầy chán ghét:
“Bà già rồi, sống cho yên ổn đi! Con cái hiếu thuận, chồng còn nhớ thương bà, sao không biết điều chút nào, cứ thích náo loạn khắp nơi, mình người!”
Giang Niệm Niệm không ngừng lắc đầu, cố gắng mở miệng .
Gã đàn ông mặt đầy thịt lập tức bịt miệng ta lại:
“Bà xã à, người ta là đại gia, ngày nào cũng bận bịu ăn. Bà đừng có phiền người ta nữa.”
Hai đứa con cũng lại gần, kéo ta đi:
“Mẹ à, bệnh thì về nhà chữa. Tiền bao nhiêu bọn con cũng lo . Nhưng mẹ đừng ra ngoài lừa gạt nữa, lỡ bị kiện thì phiền lắm đó.”
Bị ba người lôi đi, Giang Niệm Niệm cuối cùng không thể chuyện với ba mẹ mình.
Còn tôi thì giả vờ bị dọa đến phát khóc, nước mắt lưng tròng không ngừng rơi.
Ba mẹ của Giang Niệm Niệm thấy liền luống cuống an ủi tôi:
“Tim gan của mẹ, đừng sợ… Đã có mẹ ở đây rồi!”
Bạn thấy sao?