Trò Chơi Lòng Tin – Chương 3

Chương 3

7.

Vào kho, tôi thuận miệng hỏi:

“Giả Việt, chị Tiểu Nhã cũng lớn tuổi rồi, hai người tính khi nào kết hôn đây?”

Hắn thờ ơ đáp:

“Ồ, bọn tôi không vội.”

Tôi lườm hắn một cái:

“Chị ấy là con , không vội chẳng qua là sĩ diện thôi! Anh phải chủ đi chứ!”

Hắn hờ hững “ừ” một tiếng, không có chút thành ý nào.

Tôi chậm rãi tiếp:

“Chị ấy không có một gia đình hạnh phúc. Mẹ mất sớm, nhất định phải đối xử tốt với chị ấy, hiểu không?”

Hắn vẫn chỉ lơ đễnh đáp lại một tiếng “ừ”.

Tôi bĩu môi, không để ý đến thái độ qua loa của hắn, tiếp tục :

“Ba chị ấy từ nhỏ đã không quan tâm đến mẹ con họ, sau này mẹ mất đi, ông ta lại cưới vợ mới. Mẹ kế sinh một đứa em trai, cả nhà chỉ coi trọng con trai, một chút là chửi mắng, đ á n h đập. Đến cả tiền học đại học, chị ấy cũng phải tự thêm để lo cho thằng em, đi rồi còn phải tích góp tiền cho nó mua nhà!”

Càng tôi càng tức, mạnh tay ném đồ qua lại như để trút giận.

Giả Việt khẽ “xì” một tiếng đầy khinh thường:

“Mấy chuyện này chị ta kể với em à?”

Tôi vẫn tiếp tục lải nhải:

“Tôi chưa từng gặp cái thằng em cùng cha khác mẹ đó, nghe chị Tiểu Nhã kể, đúng là chẳng ra gì. Đối với loại người như thế, không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ, vì sớm muộn gì cũng bị trả thù. Nhưng cũng không thể đối xử chân thành, nếu không sẽ trở thành con bò sữa cho nó hút m á u cả đời. Cách tốt nhất là cứ giữ hòa khí bề ngoài thôi.”

Tôi hạ giọng, như đang tiết lộ một bí mật trời:

“Anh nghe này, sau này kết hôn rồi, nhớ giữ chặt tài sản của mình đấy. Có lần chị Tiểu Nhã đến tìm tôi và Tuấn Huy, ba chúng tôi uống say, tôi thì lờ đờ nằm ngủ trên ghế, còn chị ấy thì khóc lóc với Tuấn Huy. Chị ấy bảo, dù sau này có giàu thế nào cũng phải đề phòng mẹ kế và thằng em trai.”

Nghe đến đây, Giả Việt hoàn toàn im lặng.

Chúng tôi cùng nhau khiêng lò nướng và giá vỉ ra vườn.

Hà Tiểu Nhã và Chu Tuấn Huy cũng mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra.

Sắc mặt Chu Tuấn Huy đã bình thường trở lại, có lẽ Hà Tiểu Nhã đã thành công “chứng minh trong sạch”.

Bữa tiệc nướng diễn ra vui vẻ.

Ăn uống xong, chúng tôi ngồi trên ghế dài ngoài sân, uống nước, tận hưởng cơn gió mát.

Từ lúc chuyện với tôi trong kho, Giả Việt gần như không còn để ý đến Hà Tiểu Nhã nữa, giờ đây hắn ngồi một góc, đeo tai nghe chơi game.

Tôi lướt điện thoại, chợt bật .

Hà Tiểu Nhã tò mò hỏi:

“Đồng Đồng, cái gì buồn ?”

Tôi quay màn hình về phía họ, :

“Mọi người xem video này đi! Có một từng tiếp viên muốn đổi đời, liền tìm một khách quen trước đây để gả cho. Nhưng gã kia không chịu, thế là ta chuốc say hắn, cuối cùng bảo mình mang thai con của hắn. Thế là không còn cách nào khác, hắn đành phải cưới ta.”

Sắc mặt Hà Tiểu Nhã thoáng cứng đờ:

“Ha, có gì đáng đâu chứ.”

Tôi vỗ vai Chu Tuấn Huy, thích thú :

“Em thấy này cũng thông minh đấy, hơi quá đáng ha!”

Chu Tuấn Huy không nghĩ gì nhiều, tiếp lời ngay:

“Quá đáng á? Phải gọi là vô liêm sỉ luôn ấy! Anh ghét nhất mấy loại làng chơi muốn gả cho đàn ông tử tế. Bộ họ đào mộ tổ tiên của đám đàn ông đàng hoàng hay sao?”

Sắc mặt Hà Tiểu Nhã lập tức tối sầm lại, hắn không nhận ra, tiếp tục với giọng đầy khinh miệt:

“Đã đi bán thân thì phải chấp nhận thân phận của mình. Con ta sinh ra bảo là con của gã đàn ông đó, ai mà biết có phải con hoang của gã nào khác không? Còn bày trò tìm người đổ vỏ nữa!”

Tôi cụng ly với Chu Tuấn Huy, ra hiệu cho hắn cứ tiếp.

Hắn càng , tôi càng thích nghe.

Ngón tay Hà Tiểu Nhã siết chặt, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.

Còn Giả Việt, từ đầu đến cuối vẫn quay lưng về phía chúng tôi, không hề quay đầu lại.

Tâm trạng tôi sung sướng đến tột cùng.

Đã đến lúc rồi.

Trò chơi mà tôi tỉ mỉ chuẩn bị cho ba người họ… nhất định sẽ rất thú vị.

8.

Buổi tối, đột nhiên Chu Tuấn Huy và Giả Việt mang từ trong xe ra một đống pháo hoa.

Tôi bất ngờ reo lên:

“Tuấn Huy, giỏi quá! Lâu lắm rồi em không xem pháo hoa! Hồi nhỏ, trai em hay lén dẫn em ra ngoài đốt pháo. Đến khi ba mẹ phát hiện, thế nào cũng bị mắng cho một trận.”

Chu Tuấn Huy bật :

“Trong thành phố cấm đốt pháo, ở vùng núi thế này thì chẳng ai quản đâu. Hôm nay cứ xem thỏa thích nhé!”

Hà Tiểu Nhã đứng cạnh tôi, dịu dàng :

“Đồng Đồng, Tuấn Huy biết em luôn muốn xem pháo hoa, ấy đã đi rất nhiều nơi mới mua đấy.”

Tôi cảm gật đầu liên tục.

Một que pháo châm lửa, lao vút lên trời, rồi nổ tung thành muôn vàn tia sáng rực rỡ.

Rực rỡ, ngắn ngủi.

Giống hệt như cuộc đời tôi, từng ngỡ rằng mình đã có một hạnh phúc trọn vẹn.

Tôi ngửa đầu .

Cười mãi, mãi, rồi những giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.

“Phải sao đây, cảm quá rồi.”

Chu Tuấn Huy quay lại tôi, nở nụ thật tươi:

“Đừng vội khóc, còn có tiết mục chính nữa đấy!”

Tôi ngạc nhiên về phía trước.

Chỉ thấy hắn và Giả Việt xếp tám quả pháo hoa lớn thành một hàng, nối tất cả dây dẫn vào nhau rồi đồng thời châm lửa.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Tám tiếng nổ gần như vang lên cùng lúc, pháo hoa bung nở trên bầu trời.

“Đồng Đồng, lấy nhé?”

Dòng chữ ấy hiện lên giữa không trung, tạo thành bởi ánh sáng pháo hoa.

Tôi sững sờ Chu Tuấn Huy.

Hắn không biết đã từ lúc nào, đã quỳ một chân xuống trước mặt tôi, tay cầm một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

“Đồng Đồng, cưới nhé? Để ở bên em, mãi mãi.”

Hà Tiểu Nhã và Giả Việt hào hứng phụ họa:

“Cưới đi! Cưới đi!”

Ba cặp mắt tràn đầy mong đợi dõi theo tôi.

Tôi khẽ gật đầu, đưa tay ra, để hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.

Đôi mắt tôi ngấn lệ, hai tay che miệng, như thể đang quá .

Nhưng bọn họ không thấy , sau lớp tay ấy, chính là nụ quỷ dị của tôi.

Tầng hai, trong phòng ngủ.

Tôi nửa nằm trên giường, Chu Tuấn Huy dịu dàng bón nước cho tôi.

“Hôm nay em cũng mệt rồi, ngủ sớm đi. Anh xuống dọn dẹp một chút.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn đóng cửa rời đi.

Tôi lặng lẽ theo bóng lưng hắn, rồi nhẹ nhàng đeo tai nghe mini vào, chăm lắng nghe âm thanh truyền đến.

“Cho ấy uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

“Mọi chuyện xem như đã thuận lợi. Về rồi thì mau đi đăng ký kết hôn, tránh để đêm dài lắm mộng.”

“Chị Tiểu Nhã, chúng ta thực sự cần sao?”

“Sao thế, mềm lòng rồi à?”

“Cô ấy đã đồng ý cưới em rồi.”

“Thì sao? Chỉ cần chưa đăng ký kết hôn, kế hoạch của chúng ta vẫn bị trì hoãn. Mà ta thì lúc nào cũng có thể đổi ý. Em còn không hiểu con người của Thẩm Đồng sao? Bề ngoài thì hòa nhã với tất cả mọi người, thực chất lại vô cùng kiêu ngạo. Chỉ khi bị giẫm nát dưới bùn, mất hết tự trọng, ta mới chịu ngoan ngoãn bám lấy em mà thôi.”

“… Bao giờ quản lý Phó đến?”

“Chắc cũng sắp rồi. Hôm qua chị nhắn tin cho lão già dê ấy, lão cứ tưởng chị muốn hẹn hò thật, nhận lời ngay lập tức. Chắc chắn sẽ không đến muộn đâu.”

“Chị, nhớ đấy, xong chuyện này em phải chia bốn phần. Căn biệt thự này em cũng thích, nó cũng là của em.”

“Rồi rồi, biết rồi! Mau lượn về phòng của cậu đi.”

Không lâu sau, tiếng quần áo ma sát vang lên trong tai nghe.

Tôi nhắm mắt lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...