Trò Chơi Nuôi Con – Chương 6

Chương 6

6.

Hôm nay An An có vẻ rất vui, bong bóng thoại nhiều hơn mọi khi.

Tôi nhận lấy bông hoa An An tặng hôm nay, cậu bé chia sẻ câu chuyện hôm nay cho tôi nghe.

Cho đến khi cậu bé dùng tay nhỏ che n.g.ự.c mình.

“Mẹ ơi, chỗ này của con cứ ‘thình thịch’ ‘thình thịch’.”

“Trước đây An An luôn cảm thấy chỗ này trống rỗng, gần đây rất khác.”

“Cô giáo , đó là do con học hành chăm chỉ.”

“Mẹ ơi, có phải vì con học hành chăm chỉ nên con mới mọc ra trái tim không?”

“Mẹ ơi, giáo trông kỳ lạ quá, ấy giống như một tờ… ừm, ấy giống như một tờ giấy mỏng.”

“Mẹ ơi, hôm nay con đã lén đến cuối rừng… Ở đó có một cái hang, con tưởng bên trong sẽ có kho báu.”

“Nhưng trên vách hang toàn viết chữ bug, con biết bug nghĩa là lỗi đó, hơn nữa…”

An An không nữa, vẻ mặt cậu bé có chút buồn bã, lặng lẽ ngồi trở lại bàn máy tính, gục xuống suy nghĩ gì đó.

Đây cũng là một phần thiết lập của trò chơi sao? Nhìn An An nghiêm túc và nghi hoặc hỏi tôi, tôi bỗng cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh.

Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.

Vì tôi sắp muộn rồi!

Tôi không trả lời An An, vội vàng tắt màn hình, lao ra khỏi nhà.

Cả buổi sáng tôi đều không tập trung việc .

Khi đồng nghiệp hỏi, tôi liền chia sẻ trò chơi này cho ấy nghe.

Cô ấy chắc chắn tôi đang nằm mơ.

“Nếu có trò chơi như thì đã hot từ lâu rồi? Hơn nữa, theo như cậu , nếu có thể kiếm tiền thật…”

“Thì chẳng phải nên bắt nhân vật nhỏ trong trò chơi vẽ tranh cả ngày không ăn không ngủ, hoặc là cứ phái nó đi tìm đồ trong rừng suốt ngày sao?”

“Như thì ai còn đi nữa!”

Đồng nghiệp rõ ràng không tin, ấy uống một ngụm trà sữa, xoay ghế tựa lại, trêu chọc tôi.

“Là thật mà!” Tôi không cam tâm, lấy điện thoại ra định cho ấy xem, đồng nghiệp liền tiếp, “Này, điện thoại của cậu bị trắng màn hình rồi!”

“Cái gì…” Tôi vội vàng cúi đầu điện thoại, trên điện thoại đúng là giao diện trò chơi mà! Hơn nữa còn hiển thị An An đang ra ngoài…

“Cậu thực sự chỉ thấy màn hình trắng thôi à?” Tôi không chắc chắn hỏi lại một câu.

“Cậu đừng có vì áp lực công việc mà bị ảo giác đấy, không ổn thì để tớ xin nghỉ phép cho cậu, cậu về nhà nghỉ ngơi đi?”

“Tớ không sao.” Tôi gượng , quay về chỗ ngồi của mình.

Ảo giác của tôi sao?

Vậy số tiền kia thì sao? Không thể nào là ảo giác ! Tôi mở Alipay kiểm tra lịch sử giao dịch, thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là thở phào vì mình không bị ảo giác hay là vì An An thực sự tồn tại.

Trên bàn học của An An chất đầy giấy nháp dùng để tính toán, dạo này An An cứ thần thần bí bí đi sớm về khuya.

Nhưng vẫn đều đặn tặng một bông hoa vào mỗi buổi sáng, thỉnh thoảng lại vẽ một bức tranh để tôi bán lấy tiền trang trải.

Tôi đột nhiên nghĩ hay là mình nghiện trò chơi quá rồi? Từ trước đến nay tôi chưa từng nạp tiền vào game, mà giờ đây đã có thể nạp 648 tệ mà mặt không đổi sắc, đúng là đa số nhờ công lao của trò chơi này.

Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do tôi không kiểm soát tay mình.

Tôi quyết định thay đổi trạng này, ngoài việc đăng nhập hàng ngày, tôi bắt đầu hạn chế việc mở trò chơi.

Có khi hoa An An tặng tôi cũng quên nhận, mấy ngày sau nhớ ra thì những bông hoa đó đã biến thành hoa khô.

Có lẽ vì đồ đạc tôi mua cho An An ngày càng nhiều nên trò chơi cũng không còn mượt mà như trước nữa.

Thỉnh thoảng bị lag thì cũng thôi đi, ngay cả An An cũng thỉnh thoảng bị đứng hình.

Hôm nay An An vẫn đang tính toán gì đó bên bàn học, cậu bé quay đầu về phía màn hình, bong bóng thoại hiện lên một câu: “…Mẹ sẽ luôn ở bên An An, đúng không?”

“Có/Không”

“Có”

An An mỉm , khóe miệng cong lên, cậu bé có vẻ rất mệt mỏi, không biết có phải do học quá nhiều hay không.

Cậu bé dụi dụi khóe mắt, hình như là nước mắt do buồn ngủ, rồi tiếp tục viết viết tính tính trên bàn học.

An An à, thật ra không cần phải cố gắng như đâu.

Tôi hơi muốn với An An như .

Nhưng tôi không thể chuyện với An An.

7.

Không phải ảo giác của tôi, có lẽ là app bị lỗi rồi.

Trò chơi chạy ngày càng lag, phản ứng của An An cũng thường chậm nửa nhịp.

Thậm chí không còn độ tự do và chân thực như trước nữa.

Quỹ đạo hoạt của cậu bé ngày càng giống một nhân vật ảo thực sự, mỗi ngày đều lặp lại những hành cố định.

Điều duy nhất không thay đổi là bông hoa nhỏ tươi tắn còn đọng sương sớm trên bàn học mỗi sáng.

Tôi mở giao diện bản đồ của app, nhớ đến cái hang mà An An đã , không hiểu sao lại muốn vào xem thử.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...