Trò Chơi Quyền Lực [...] – Chương 14

Chương 14

14.

Hai phút sau, cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ.

Giọng trầm ấm của lãnh đạo tỉnh vang lên từ ngoài cửa:

“Cô Lưu, hình của em Thẩm Hy thế nào rồi?”

Cố vấn học tập lập tức nở nụ nịnh nọt:

“Ồ, sao ngài đến sớm ạ?”

Lãnh đạo tỉnh nâng cao giọng, đầy uy nghiêm:

“Nếu tôi không đến sớm, thì sao biết rằng sinh viên bị bệnh cũng không phép xin nghỉ?

“Trường các đối xử với sinh viên như sao?”

Nắm của ông ấy siết chặt, vẻ uy nghi không cần nổi giận cũng tự nhiên tỏa ra.

Rõ ràng ông ấy đã nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và cố vấn học tập.

Ánh mắt ông tôi kiên định:

“Thẩm Hy, em yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng sự việc này.”

Cố vấn học tập đứng bên cạnh, mồ hôi đổ ròng ròng.

Theo tin hành lang giữa lớp trưởng và cố vấn học tập trao đổi,

lãnh đạo tỉnh lẽ ra phải đến sau một giờ nữa.

Thời gian đó đủ để họ “ công tác tư tưởng” với tôi.

Không ngờ lãnh đạo lại đến sớm, hoàn toàn tan kế hoạch của họ.

Lãnh đạo tỉnh tôi đầy lo lắng, hỏi thẳng:

“Thẩm Hy, nghe em vừa phẫu thuật ruột thừa xong, tại sao vẫn phải tham gia kiểm tra thể chất 800 mét?”

Tôi cắn môi, biểu cảm do dự như muốn rồi lại thôi.

Ngay sau đó, tôi lắc đầu, giọng run rẩy:

“Thật ra… là em tự mình kiên quyết muốn tham gia kiểm tra thể chất.

“Đều là lỗi của em, em không nên ngã xuống…

“Xin lỗi lãnh đạo, đã phiền ngài.

“Cầu xin ngài đừng trách lớp trưởng, cũng đừng quở trách cố vấn học tập.”

Nói rồi, tôi cố ép vài giọt nước mắt tràn ra,

những giọt lệ long lanh đọng trên khóe mắt, chỉ chực rơi xuống.

Lãnh đạo tỉnh lập tức nổi giận, vẫn nhẹ giọng trấn an tôi, bảo tôi đừng sợ.

Sau đó ông quay lại, lớn tiếng quát vào mặt cố vấn học tập:

“Đứa trẻ này bị thương mà vẫn nghĩ rằng lỗi là của mình, còn thì đang cố gắng đổ trách nhiệm!

“Cô cố vấn học tập kiểu gì ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...