Vì thế mấy năm qua, chỉ có tôi duy trì vị trí chính thức của .
Nhưng bây giờ, hạn sử dụng của tôi sắp hết.
Phó Liên Sâm đã có người mới, muốn thay thế tôi.
2
Khi kết thúc, Đồng Vi gọi điện tới.
“Giang Từ, có thể tỉnh táo hơn chút không? Tin tức bỏ lễ trao giải để bóc tôm cho Phó Liên Sâm đã bị tung ra ngoài rồi đấy. Nếu không phải tôi mua lại, biết trong một giờ có bao nhiêu fan bỏ theo dõi không?”
Tôi bản thân trong gương, không biểu cảm, rồi xoa trán, chọn một giọng điệu phù hợp để trả lời ấy: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi, rồi lần sau lại tiếp tục phải không?” Đồng Vi nổi giận đùng đùng.
Tôi không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Khi đối mặt với Phó Liên Sâm, tôi không thể hứa điều gì cả.
Đồng Vi bất lực, mắng tôi một trận.
“Nếu người đó biết … biết …”
Cô ấy tức giận mở miệng mấy lần, cuối cùng chỉ thở dài: “Thôi bỏ đi.”
Trước khi cúp máy, ấy rằng sẽ xử lý chuyện này, và nhắc tôi nhớ uống thuốc.
Tôi ngoan ngoãn đồng ý, bước ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Liên Sâm cũng vừa ra.
Có lẽ là do khuôn mặt khi rửa sạch lớp trang điểm trông giống Trang Dao, tôi với ánh mắt mơ hồ.
Cho đến khi một bước tới khoác tay .
Anh hơi sững sờ, rồi ôm lấy , bàn tay lần vào trong cổ áo của , sau đó ném cho tôi chìa khóa xe: “Anh có việc, em lái xe về trước.”
Tôi bắt lấy chìa khóa, hơi ngẩn ngơ: “Không cùng về à?”
“Sao, ghen à?”
Anh bước tới, cúi đầu ghé sát tôi.
Tôi nghĩ chắc Trang Dao sẽ ghen, nên gật đầu.
Phó Liên Sâm hài lòng vuốt qua má tôi, ánh mắt lấp lánh: “Anh có thể không đi với ấy, em sẽ gì để giữ lại?”
“Thế này không?”
Tôi nhớ lại người kia từng dạy, nhón chân lên, vụng về hôn .
Anh không đậy, cúi mắt tôi hôn hết lần này đến lần khác.
Đến lần thứ sáu, không chịu nữa, hung hăng giữ lấy gáy tôi.
Không khí trong lồng n.g.ự.c tôi bị rút sạch một nửa.
Thấy tôi thở không đều, khẽ chế nhạo: “Ngay cả hôn cũng không biết, em lấy gì để so với ấy?”
Tôi không phải không biết, chỉ là cảm thấy đôi môi đã hôn người khác có chút bẩn.
Nhưng khuôn mặt quen thuộc trước mắt, tôi vẫn cố nặn ra một nụ .
Đã giữ không …
“Vậy về sớm nhé.”
Tôi cố nở một nụ tươi.
Phó Liên Sâm ánh mắt lạnh lùng, ghét bỏ hất tay tôi ra.
“Giang Từ, em có biết ghét nhất là cái dáng vẻ không có giới hạn của em không?”
Tôi biết chứ.
Tôi cũng không thích mà.
Nhưng chuyện cảm, đâu phải tôi là .
3
Khoảng một tháng trước, mối quan hệ giữa tôi và Phó Liên Sâm vẫn chưa tồi tệ đến mức này.
Dù sao thì trong số những người đóng thế, tôi là người diễn giống tích cách của Trang Dao nhất.
Anh đưa tôi đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, đua xe ở Bayanbulak, bao trọn khách sạn để mừng sinh nhật tôi, tất cả những việc mà không thể cho Trang Dao.
Mọi người đều nghĩ rằng lần này đã thật sự nghiêm túc.
Cho đến một buổi tiệc, có người hỏi rằng liệu có tôi không.
Dường như là để phủ nhận câu hỏi này, cũng như để khẳng định rằng người nhất vẫn là Trang Dao, Phó Liên Sâm dụi tắt điếu thuốc, đáp: “Chỉ là người thế thân, có thể đến mức nào chứ.”
Chẳng bao lâu sau, đề nghị chia tay với tôi.
Dĩ nhiên là tôi không đồng ý.
Nhưng ngay ngày hôm sau, đã có ba tin đồn ái về bị tung ra.
Bài viết có nhiều bình luận nhất là: #Thiếu gia Phó đi cùng người đẹp, nữ diễn viên Giang Từ dù sự nghiệp thăng hoa duyên lận đận.
Khi đó, tôi vừa nhận thông báo lọt vào danh sách đề cử Giải thưởng m nhạc Vàng.
Với quyền lực của nhà họ Phó, việc chặn đứng những tin tức này rất dễ dàng, nên ai cũng biết rằng đã ngầm cho phép để mọi người bàn luận về tôi.
Mọi người đều nhạo tôi, rằng kẻ đóng thế đã bị người chống lưng vứt bỏ, tôi chỉ nhạt, tiếp tục như thường lệ chăm sóc cho Phó Liên Sâm từ ăn ở đến sinh hoạt.
Họ không biết rằng, giống người đó đến nhường nào.
Bạn thấy sao?