Ngoại trừ nốt ruồi đỏ ở sau tai, họ gần như giống nhau như đúc từ một khuôn.
Không biết bao lần khi say, tôi đã dụ dỗ rằng hãy xóa nốt ruồi ấy đi.
Nhưng chưa bao giờ mắc bẫy, chỉ siết chặt eo tôi, hỏi: “Nếu bị nhiễm trùng thì sao? Có phải là em định mưu sát chồng không?”
Những lời nhẹ nhàng như thế, dường như đã là chuyện từ thế kỷ trước rồi.
4
Gần sáng, Phó Liên Sâm trở về, trên người toàn mùi rượu.
Tôi giúp cởi áo khoác, khi đang đỡ lên giường thì bị kéo vào chăn cùng .
Chân tay quấn lấy tôi, siết chặt không buông.
“Dao Dao, đừng cử .”
Tôi biết Phó Liên Sâm đã say mèm, không chịu thả, thì tôi tuyệt đối không thể thoát ra .
Vì tôi chẳng buồn chống cự nữa, mặc cho cánh tay nóng rực của ôm lấy eo tôi.
“Em ngoan đi, sẽ đưa em đến Phần Lan xem cực quang, không?”
Anh nhẹ nhàng, trong giọng còn mang theo chút cảm.
Tôi dịu dàng đáp lại rằng , trong lòng lại nghĩ rằng Trang Dao sợ lạnh, có lẽ ấy sẽ không thích ý tưởng này.
Nhưng điều đó có quan trọng gì đâu, dù sao cũng đang say, sẽ chẳng để ý tôi gì.
Còn tôi cũng chẳng quan tâm trong lòng nghĩ về ai.
Nghe câu trả lời hài lòng, Phó Liên Sâm nở nụ , thoải mái duỗi tứ chi như một con mèo.
Rồi khép mắt lại, hàng mi dày bóng tạo nên một cái bóng đẹp trên làn da.
Đây là lúc tôi thích nhất ở Phó Liên Sâm.
Cái dáng vẻ hung hăng đã vơi đi quá nửa, thật dễ dàng khiến hình ảnh trùng khớp với ký ức trong đầu tôi.
Nhịp tim dần ổn định lại, trong hơi thở đều đều, tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, cậu thiếu niên 17 tuổi trèo qua bức tường.
Nhét vào tay tôi một viên kẹo vị cam.
Cậu : “Đừng sợ, có đây.”
5
Sáng hôm sau, khi Phó Liên Sâm tỉnh dậy, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Có vẻ hơi bực mình vì sự hiện diện của tôi trong căn nhà này, vò đầu, bực bội châm một điếu thuốc.
“Giang Từ, đôi khi thật sự tò mò, em lấy đâu ra nghị lực , đến mức thế này cũng không đuổi ?”
Tôi trả lời thành thật: “Hôm qua là bảo em lái xe về mà.”
Anh nghẹn lời, dường như nhớ ra điều gì, sau một lúc mới phản ứng lại.
“Nhưng không bảo em vào nhà.”
Tôi bĩu môi, coi như không nghe thấy.
“Thôi, giờ không có chuyện gì nữa, em có thể đi rồi.” Anh vò đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Tôi dùng sốt cà chua vẽ lên bánh sandwich một khuôn mặt , bình thản đưa cho :
“Nhìn ăn xong rồi em đi, không?”
Tôi cúi mình, nhún nhường một cách rõ ràng, trông giống như một con ch.ó trung thành.
Phó Liên Sâm đ.ấ.m vào không khí, không thể xả giận, cuối cùng đành mềm mỏng lại.
Anh tức giận cướp lấy bánh sandwich, nghiến răng : “Tùy em!”
Nhưng sau khi ăn xong, khi tôi rút chìa khóa bước vào căn hộ đối diện, sắc mặt của Phó Liên Sâm lại tối sầm.
Anh chặn cửa, nghiêm giọng chất vấn: “Ý em là gì?”
Tôi nhạt: “Em đã căn hộ đối diện.”
“Giang Từ, em chẳng có chút tự trọng của con sao?”
Tôi lắc đầu, lùi một bước dưới cái giận dữ của .
“Anh muốn vào tham quan không?”
Cánh cửa vừa mở, chó nhỏ Tang Đậu lao ra.
Tôi đưa chân cản nó lại.
Phó Liên Sâm lườm tôi một cái, hất tay bỏ đi.
Chỉ vài phút sau, tiếng cơ xe gầm rú vang lên.
Tôi biết thích đua xe khi bực bội, nên không quá ngạc nhiên, chỉ đóng cửa lại và bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Chưa kịp lấy thức ăn cho Tang Đậu ra, điện thoại tôi đã đổ chuông.
“Xin chào Giang, vừa có một vụ tai nạn trên cầu vượt biển, nạn nhân đang hôn mê và có thể cần phẫu thuật. Vì là người liên lạc khẩn cấp của ấy, chúng tôi phải gọi cho trước, phiền nhanh chóng báo tin cho người nhà tới bệnh viện.”
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Bạn thấy sao?