Thấy tôi không gì, Đồng Vi biết mình đoán đúng.
Cô bĩu môi, lại bắt đầu mắng tôi:
“Giang Từ, chị phải bao nhiêu lần nữa em mới tỉnh ra, cho dù họ có giống nhau đến thế nào, Phó Liên Sâm không phải là Giang Dự. Anh ta sẽ không chiều em như Giang Dự đâu. Anh ta ở bên em chỉ vì không thể để Trang Dao vào cửa nhà họ Phó! Em có hiểu không?”
Tôi hiểu chứ.
Làm sao mà không hiểu.
Giang Dự, người từng dành trọn trái tim cho tôi, đã c.h.ế.t từ ba năm trước rồi.
Nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ.
Bất cứ thứ gì liên quan đến ấy, tôi đều muốn giữ chặt lấy.
“Đừng giận, đừng giận, giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.” Tôi đẩy Đồng Vi vào phòng trang điểm, giả vờ thúc giục: “Chị vẫn còn chương trình âm nhạc chưa đàm phán xong đúng không? Mau đi giúp em đàm phán đi, em thực sự rất muốn tham gia.”
Đồng Vi còn muốn gì đó, tôi lại ngắt lời .
“Trời nóng quá, chị đi ra xe đợi em đi.”
Tôi mỉm , không một chút oán trách.
Cuối cùng, chỉ có thể tôi đầy thương xót, phẫn uất : “Nếu tên Phó kia kết hôn rồi mà còn đi tìm phụ nữ khác, chị sẽ lột da ta.”
Mặc dù biết với địa vị của Phó Liên Sâm, Đồng Vi chẳng thể gì .
Nhưng nghe ấy thế, lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp.
Sau khi Giang Dự qua đời, Giang và dì Giang đã chuyển khỏi Vân Thành.
Tôi và Đồng Vi cùng nhau lăn lộn trong giới giải trí, coi như là người thân cuối cùng của tôi ở Vân Thành.
Tôi giơ ngón tay cái, khen mấy lần “Chị Đồng uy vũ”, mới tiễn chị lên xe bảo mẫu.
Tháng Tám ở miền Nam, nắng gay gắt như lửa đốt.
Mặt trời chiếu rọi đến mức lá cây co lại, chói mắt đến nỗi tôi không thể mở mắt.
Trong cơn mơ hồ, dường như tôi đã quay lại ngày Giang đưa tôi về nhà.
Năm ấy tôi mới mười tuổi.
Nhỏ bé, nép sau lưng ông.
Ông chỉ vào chàng trai đang chỉnh máy ảnh trong sân, bảo tôi gọi là trai.
Tôi bẩm sinh bị lắp, mãi mà không mở miệng .
Cho đến khi ống kính của chàng trai quay lại, “tách” một tiếng, hình ảnh cố định.
“Chào em, là Giang Dự, Giang trong trường Giang, Dự trong chữa lành.”
Giang Dự, Dự trong chữa lành.
Tôi thầm đọc hai chữ ấy, định giơ tay che ánh nắng bên ngoài.
Nhưng vừa giơ tay lên, tim tôi bỗng rung mạnh.
Trong tầm mắt tôi, bóng dáng ấy… quen thuộc quá.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy người đó đứng ở phía bên kia đường, cách tôi chỉ vài mét.
Ngay lập tức, mắt tôi mờ đi.
Người đó dường như cũng không ngờ tôi sẽ đột ngột quay đầu lại, thoáng ngẩn ra.
Nhận ra không thể trốn tránh, vội vàng kéo thấp vành nón xuống.
8
Máu trong cơ thể tôi như đông lại.
Có nhân viên đến thúc giục, rằng cảnh quay tiếp theo đến lượt tôi rồi.
Vừa đúng lúc có một chiếc xe tải lớn đi qua đường, chỉ trong chớp mắt, người đó đã biến mất.
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Vốn dĩ tôi có một khuyết điểm, chỉ cần lo lắng là bệnh lắp lại phát tác.
Tôi chỉ có thể há miệng mà không ra lời, nước mắt rơi không ngừng.
Cô nhân viên sợ hãi, dìu tôi ngồi xuống bên đường.
Nhưng tôi gạt tay ấy ra, chạy đi.
Con đường này chạy dọc theo bờ sông, muốn sang bờ bên kia phải đi qua cầu.
Khi tôi vòng qua cây cầu nhỏ chạy tới, người đó đã biến mất.
May mà gần đó có một quầy bán trái cây, buổi trưa không có nhiều khách, ông chủ đang ngồi xem phim dưới bóng râm.
Tôi thở hổn hển chạy đến, vì không rõ, chỉ có thể vừa vừa dùng tay ra hiệu.
“Lúc nãy… lúc nãy người đàn ông ở đây, ấy đi đâu rồi?”
Ông chủ liếc tôi, vẻ mặt kỳ lạ, hồi lâu mới trả lời: “Ôi à, tôi không thấy, có nhầm không?”
Lòng bàn tay tôi như có hàng ngàn con kiến bò.
Đang không biết sao thì Đồng Vi cũng đuổi theo: “Có chuyện gì thế tổ tông của tôi, đến lượt em quay rồi.”
Tôi nắm chặt vai : “Giang Dự. Em đã thấy Giang Dự.”
Đồng Vi cũng kinh ngạc đến mức không nên lời.
“Sao có thể , Giang Dự đã… chẳng lẽ trên đời này lại có người thứ ba có gương mặt giống ấy?”
Tôi lắc đầu mạnh: “Không, chính là ấy.”
“Em đừng vội, ấy mặc quần áo thế nào?”
Bạn thấy sao?