Trò Chơi Thế Thân, [...] – Chương 9

Chap 9

Anh thở dài, tìm ra khăn tắm và một chiếc áo sơ mi mới, rồi nhét cả vào tay tôi.

Thấy tôi vẫn không có ý định đậy, lại thở dài: “Anh thề, sẽ không trốn đâu.”

Lúc này tôi mới bước vào phòng tắm, vừa cởi quần áo xong, tôi đã kéo cửa phòng tắm ra một khe hở.

Giang Dự đi ngang qua, hơi sững sờ, đôi tai lập tức đỏ bừng.

“Anh đi nấu nước gừng cho em.”

Lần đầu tiên tôi có kinh nguyệt, cũng đỏ mặt nấu nước gừng cho tôi như thế.

Trái tim tôi khẽ , tôi nắm lấy tay , kéo cả vào phòng tắm.

Lúc này tôi mới nhận ra gầy đến mức nào.

Gương mặt tuấn tú của , gò má đã nhô ra.

Những ngón tay đang siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, vừa lạnh vừa xương xẩu.

Nước trong khóe mắt trào ra.

May mà Giang Dự nhắm mắt, không thấy: “Anh đi ra trước…”

Tôi ngắt lời : “Không phải sẽ bị cảm sao? Vậy thì cùng tắm.”

Anh gượng: “Không sao đâu, khỏe mà.”

Khỏe cái gì chứ!

Anh lúc nào cũng như , chỉ nghĩ đến tôi, mà không nghĩ cho bản thân.

Nghĩ đến đây, không biết tôi lấy đâu ra sức lực, nắm lấy cổ áo rồi hôn lên.

Trong lúc giằng co, tay tôi đụng vào vòi hoa sen, nước đổ xuống ào ạt, ướt đẫm áo sơ mi của .

Tôi tưởng rằng đó chỉ là một cách để giải tỏa.

Nhưng khi thật sự chạm đến sự mềm mại ấy, tôi không có chút dục vọng nào.

Chỉ muốn dùng nụ hôn này để tôn thờ vị thần của mình.

Giang Dự sững sờ trong giây lát, khi nhận ra, dùng sức đè lên vai tôi, kéo tôi ra xa.

“Giang Từ, không thể.”

Ánh mắt tối sầm lại, giọng kìm nén và đầy kiềm chế.

Tôi còn muốn gì đó.

Nhưng cánh cửa đóng sầm lại, đã chạy trốn như một kẻ hèn nhát.

Đồ nhát gan.

Tôi chửi thầm trong lòng.

15

Khi nấu nước gừng, Giang Dự quấn chăn thật dày quanh người tôi.

Tôi không thể đậy, chỉ có thể gọi tên liên tục.

“Giang Dự.”

“Anh đây.”

“Giang Dự.”

“Anh đây.”

“Giang Dự.”

Anh xoa xoa trán: “Anh đây.”

Anh lúc nào cũng dịu dàng như thế.

Nhưng một người dịu dàng như , lại từng mơ ước trở thành một phóng viên trên chiến trường.

Năm nhận giấy báo trúng tuyển, tôi từng hỏi tại sao lại chọn nghề này.

Anh : “Những chuyện này cần phải có người đi . Chỉ khi sự thật phơi bày, những người bị mắc kẹt trong đó mới có hy vọng, đó chính là sức mạnh của cây bút này.”

“Vả lại đôi vai vững chắc gánh trọng trách lớn, một cây bút còn mạnh hơn ngàn khẩu súng, thật ngầu phải không?”

Đúng , thật ngầu.

Nhưng tôi chỉ muốn bình an.

Tôi ở lại chỗ Giang Dự đến tối.

Đồng nghiệp Đồng Vi gửi tin nhắn hỏi tôi có thật đã chia tay Phó Liên Sâm hay không.

“Cái chương trình âm nhạc em sắp tham gia, cả OST bộ phim cấp S+ mà sắp ký, bỗng nhiên bị người ta cướp mất. Tôi hỏi thăm khắp nơi, em đoán xem là ai ra lệnh?”

Tôi lên bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ: “Phó Liên Sâm.”

Cô ấy lo lắng hỏi: “Vậy em định thế nào?”

Tôi trấn an ấy: “Không sao đâu, Đồng Vi. Em không để tâm. Lúc đầu em cố chấp muốn vào showbiz chỉ vì sợ khi Giang Dự quay về sẽ không tìm thấy em. Nhưng bây giờ ấy đã về rồi, có bị phong sát hay không, em không quan trọng nữa.”

Giọng đầy hoảng hốt của Đồng Vi từ bên kia điện thoại truyền tới: “Giang Dự quay về? Anh ấy vẫn còn sống? Em chắc chắn đó là ấy?”

Tôi hiểu ý của Đồng Vi.

Trong một khoảng thời gian dài sau khi Giang Dự đi, tôi luôn có thể thấy ở nhiều nơi trong nhà.

Sau đó, khi mẹ Giang phát hiện tôi cứ một mình chuyện với góc tường, mới buộc Giang đưa tôi đi bệnh viện.

Tôi chẩn đoán là trầm cảm nặng kèm theo tâm thần phân liệt, phải uống thuốc mới có thể sống bình thường.

Nhưng đôi khi tôi nhớ Giang Dự quá, tôi sẽ lén lút không uống thuốc.

, Đồng Vi nghi ngờ cũng hợp lý.

Tôi khẳng định lại rằng đó không phải là ảo giác của tôi, rồi gửi cho ấy một bức ảnh về bóng lưng Giang Dự đang nấu nước gừng, ấy mới ngờ vực mà tắt điện thoại.

“Muộn quá rồi, em ngủ trên giường đi, mai về sau.”

Giang Dự ôm chăn mới vào.

Tôi nhăn mặt: “Còn thì sao?”

“Anh ngủ dưới đất.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...