Diệp Tri Thu đem xác tôi đi cấp đông, ngay cả quyền chôn cất cũng không buồn cho tôi.
Cứ thế, ngày ngày bày ra bộ mặt tang thương mà gào khóc trước xác tôi như mèo khóc chuột.
Đừng khóc trước mộ tôi, đừng cản đường tôi đi đầu thai!
Khóc chưa đủ, ta lại lấy điện thoại ra xem ảnh cưới của hai chúng tôi.
Vừa vuốt màn hình, vừa bộ như kẻ thâm khắc cốt ghi tâm.
Y chang cái cách mà mấy hôm trước ta khóc lóc vì Khấu Khấu.
Chuyện này không còn là phim ngôn , cũng không phải phim ngoại nữa – nó chính là hài kịch.
Diệp Tri Thu, “thâm ” của là hàng bán buôn à?
Rẻ đến luôn?
Thích diễn như , sao không đăng ký thi “Diễn viên, mời vào chỗ”?
“Kiều Diệp, không phải em… không phải …”
“Là ai em? Ai? Anh sẽ báo thù cho em!”
Anh ta trừng đôi mắt đầy nước mắt và gỉ mắt gào lên với không khí.
Như thể phải tìm ra một kẻ chịu tội thay thì mới có thể yên lòng.
“Kiều Diệp, em là một người phụ nữ tốt… em lắm…”
“Vì cưới , em cãi cả với gia đình… nếu không có 20% cổ phần của em, đã không thể vực dậy nhà họ Diệp…”
Anh ta lảm nhảm kể lại những điều tốt đẹp tôi từng .
Thì ra… vẫn còn nhớ?
Tôi tưởng những chuyện đó đã bị ném vào sọt rác cùng với lương tâm của mình rồi chứ!
“Chị em đến tìm … không ngoại … chỉ lo lắng vì chị ấy bị trầm cảm thôi… không sai… chỉ là quá trọng cảm…”
Anh ta vẫn đang cố gắng gột sạch cái nhơ của một gã đàn ông tồi.
“Cho nên em ghen? Em tức giận? Em cố ngoại để trả đũa !”
“Cái thai đó là của thằng đàn ông khác!”
“Vì tức giận nên mới nhốt em vào tủ khử trùng!”
“Đúng! Thằng đàn ông đó mới là kẻ đầu sỏ họa!”
“Chính hắn dụ dỗ em, khiến em lầm đường lạc lối!”
Dường như Diệp Tri Thu đã “ngộ ra chân lý”, ánh mắt bừng lên tia thù hận.
“Anh sẽ tìm ra thằng đó! Giúp em báo thù!”
“Anh không sai! Em chỉ là hồ đồ! Chính thằng đó mới là nguồn cơn mọi bi kịch!”
Anh ta luống cuống lôi từ trong ngăn kéo bàn việc ra một hộp chuyển phát nhanh.
Bên trong là một chiếc USB.
Tôi ngày ghi trên phiếu gửi – chính là hôm ta uống rượu say bí tỉ.
Cũng là đêm Khấu Khấu tới đập cửa, giả vờ nhảy biển tự tử.
Tôi nhớ ngày đó rất rõ.
Diệp Tri Thu run rẩy cắm USB vào máy tính.
Trong đó có một video.
Video quay cảnh tôi và một người đàn ông đang chuyện bẩn thỉu trên giường.
Không thấy rõ mặt gã đàn ông, chỉ thấy cánh tay hắn có hình xăm con thằn lằn.
Mặt tôi thì rõ như ban ngày.
Thậm chí còn có vài đoạn quay cận cực kỳ rõ.
Trong thoáng chốc, tôi gần như hoài nghi chính mình.
Tôi thực sự từng ngoại sao?
Tại sao tôi lại không nhớ?
Tôi mất trí à?
Nhưng khi kỹ lại, tôi sốc nặng!
Người phụ nữ trong video chỉ có khuôn mặt giống hệt tôi, cơ thể thì tuyệt đối không phải!
Chỉ là vóc dáng na ná tôi mà thôi.
Đó là Khấu Khấu!
Bởi vì trên bụng dưới của ta có một vết bớt hình lá phong – dấu hiệu đặc trưng của Khấu Khấu!
Đây là AI thay mặt!
Không cần đoán, chắc chắn là trò bẩn của Khấu Khấu!
Cô ta tự mình chuyện nhơ nhớp với gã đàn ông kia, rồi quay lại video, thay mặt tôi vào, gửi cho Diệp Tri Thu.
Khiến Diệp Tri Thu tưởng tôi phản bội.
“Kiều Diệp, chồng em đâu biết cái thai em mang là của nhỉ? Ha ha, sau này tài sản nhà họ Diệp đều là của tôi!”
Trong video, gã đàn ông xăm hình vừa vừa hô hố.
Câu đó rõ ràng là cố để Diệp Tri Thu nghe , để ta tin chắc “con hoang” là có thật.
Khấu Khấu biết rằng sau khi Diệp Tri Thu xem đoạn video đó, chắc chắn ta sẽ nổi điên.
Quả nhiên đêm đó ta uống rượu đến điên loạn.
Khấu Khấu lại cố đến khiêu khích, tôi không mở cửa, ta giả vờ nhảy biển tự tử.
Cuối cùng khiến Diệp Tri Thu mất lý trí, chết tôi.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán, từng bước từng bước – độc ác đến rợn người!
8
Diệp Tri Thu như kẻ điên, lục tung nhà tìm mọi dấu vết chứng minh tôi ngoại , cố tìm xem gã “gian phu” không tồn tại đó là ai.
Anh ta kiểm tra điện thoại tôi, lướt hết các bài đăng cũ, thậm chí moi móc từng bộ đồ của tôi.
Có lúc còn như chó săn, dí mũi ngửi nội y xem có mùi đàn ông lạ không.
Kết quả, tất nhiên là vô ích.
Đầu tóc rối bù, mặt mũi lem luốc, râu ria bù xù.
Trông ta như một gã điên sống dở.
Khi Khấu Khấu ăn mặc lồng lộn đến nhà, suýt chút nữa bị dọa đứng tim vì bộ dạng của Diệp Tri Thu.
“Tri Thu, sao thế?”
“Khấu Khấu! Em biết gã đàn ông khiến Kiều Diệp có thai là ai không? Anh phải tìm hắn để báo thù cho ấy!”
Diệp Tri Thu nắm lấy vai Khấu Khấu, lắc mạnh đến mức ta suýt ngã.
Ánh mắt Khấu Khấu lướt qua chút ghê tởm, ta che giấu rất giỏi.
“Kiều Diệp trước kia quen biết nhiều đàn ông lắm… cũng thường xuyên không về nhà qua đêm, em đâu biết ai là cha đứa bé chứ…”
“Vậy để tự tìm! Anh thám tử!”
Diệp Tri Thu thất vọng buông tay, quay lại tiếp tục lục lọi.
“Tri Thu, đừng cố chấp nữa không?”
“Kiều Diệp chết rồi, người sống còn phải về phía trước.”
“Báo cảnh sát đi, ấy mất tích. Cứ bảo ấy bỏ trốn với người .”
“Qua hai năm thì có thể khai tử! Lúc đó sẽ chẳng ai biết Kiều Diệp chết thế nào!”
“Chẳng ai có thể cản trở cuộc sống hạnh phúc của chúng ta nữa! Chúng ta cưới nhau! Em sẽ là dâu đẹp nhất của ! Em sẽ sinh con cho – toàn là con ruột! Sinh nguyên một đội bóng!”
“Còn xác Kiều Diệp ấy hả?”
Khấu Khấu liếc sang chiếc tủ đông cất thi thể tôi: “Dùng du thuyền riêng của chở ra vùng biển quốc tế, buộc chì vào người, dìm xuống là xong – hết chuyện!”
Khấu Khấu cứ thao thao bất tuyệt, trình bày từng bước một cách rõ ràng, đâu ra đấy.
Nghe là biết lên kế hoạch kỹ càng từ lâu rồi.
“Im đi!”
“Sao em có thể dìm xác Kiều Diệp xuống biển?”
“Cô ấy mắc chứng sợ không gian kín, em không biết ấy rất sợ bóng tối à?”
“Kiều Diệp là em ruột của em đấy! Em là chị mà sao nhẫn tâm thế?”
“Chút chị em cũng không có sao? Khấu Khấu, em thật thất vọng!”
“Anh vừa mới mất vợ, chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn!”
Diệp Tri Thu chẳng hề che giấu vẻ ghê tởm với Khấu Khấu.
Nếu là trước đây, hẳn tôi sẽ vui mừng lắm.
Nhưng lúc này tôi đã chết lặng.
Vì tôi đã hoàn toàn thất vọng về Diệp Tri Thu.
Cũng rõ bản chất ích kỷ và giả tạo của ta.
Sự chỉ trích Khấu Khấu lúc này, chẳng qua chỉ để Diệp Tri Thu né tránh trách nhiệm.
Tất cả mọi người đều sai, chỉ có ta vô tội?
Phì!
Đồ hèn!
9
“Tri Thu… sao có thể đối xử với em như ?”
Khấu Khấu bật khóc. Nước mắt của ta y như vòi nước, muốn chảy lúc nào là chảy lúc đó.
“Hức hức… em không muốn sống nữa…”
Cô ta ra vẻ như vừa chịu uất ức đến tột cùng, bịt miệng chạy ra khỏi biệt thự.
Lúc đầu, Diệp Tri Thu không đuổi theo.
Anh ta nghiến răng ngồi lì nửa tiếng, mặt mày méo xệch.
Nhưng cuối cùng vẫn không bỏ mối đầu, đứng dậy chạy theo.
Khấu Khấu đã biến mất.
Diệp Tri Thu gọi điện thì bên kia tắt máy.
Anh ta bắt đầu cuống lên thật sự.
Lái xe đến nơi Khấu Khấu từng giả vờ nhảy biển, luống cuống hỏi người qua đường có thấy nào tự tử không.
Dĩ nhiên là không ai thấy.
Diệp Tri Thu như ruồi mất đầu tiếp tục tìm kiếm.
“Khấu Khấu? Khấu Khấu! Em ở đâu?”
“Anh sai rồi, xin lỗi em, lúc nãy tâm trạng không tốt, không nên nổi giận với em.”
“Anh vẫn rất quan tâm em, đợi báo thù cho Kiều Diệp xong, mình cưới nhau không?”
“Em và Kiều Diệp… giống như đóa hồng đỏ và đóa hồng trắng của . Anh từng nghĩ em là ánh trăng trắng ngà, còn Kiều Diệp chỉ là vết máu muỗi trên tường.”
“Nhưng sau khi Kiều Diệp chết… mới nhận ra ấy không phải vết máu, ấy là nốt ruồi son trong tim .”
“Khấu Khấu, không phải con người! Anh quên mất em có trầm cảm, không nên kích em như !”
“Ra đây đi! Anh đã mất Kiều Diệp rồi, không thể mất cả em!”
Nước mắt ta bay giữa không trung, dáng vẻ vừa chạy vừa gào khóc trông chẳng khác gì một hề rẻ tiền trong gánh xiếc.
Vẫn không tìm thấy Khấu Khấu.
Cho đến khi đến phố bar, ta thấy Khấu Khấu đang uống rượu vui vẻ cùng hai ăn mặc lòe loẹt.
Có chút nào là dáng vẻ của kẻ vừa đau khổ, tuyệt vọng?
Tôi nhận ra, hai kia đều là đám xấu chuyên đi chơi bời với Khấu Khấu – giống nhau như khuôn đúc.
“Khấu Khấu, Diệp Tri Thu bao giờ cưới cậu đấy? Tớ còn định phù dâu để hốt thêm mấy phong bao mở cửa kia mà!”
Bạn thấy sao?