Sau đó, tôi gửi thẳng cho một người —— tổng giám đốc Vương, cấp trên trực tiếp của Chu Dục Thành.
Ông Vương vốn là học đại học của bố tôi, từ nhỏ tôi đã gọi ông là “ Vương”.
“Chú Vương, xin lỗi đã phiền tối muộn thế này.” Tôi gửi tin nhắn, “Cháu muốn nhờ xem một số tài liệu, liên quan đến Chu Dục Thành.”
Chẳng mấy chốc, ông trả lời: “Tiểu Vãn? Sao ? Chu Dục Thành không phải trai cháu à?”
“Chúng cháu đã chia tay rồi, vì một số chuyện không mấy tốt đẹp.” Tôi giải thích ngắn gọn, “Giờ ta còn rắc rối cho cháu trong công việc, cháu muốn hiểu rõ hình.”
“Được, để xem.”
Nửa tiếng sau, ông Vương gọi điện lại.
“Tiểu Vãn, những tài liệu này đều là thật?” Giọng ông nghiêm khắc.
“Hoàn toàn thật.” Tôi đáp, “Bản ghi âm là cờ ghi lại, đoạn chat đều có mốc thời gian.”
“Cái thằng Chu Dục Thành này… trước đây còn khá coi trọng nó, không ngờ phẩm hạnh cá nhân lại tệ đến .” Ông Vương thở dài, “Công ty tuyệt đối không thể dung túng nhân viên loại này.”
“Chú Vương, cháu không muốn trả thù, chỉ không muốn tiếp tục bị quấy rầy.” Tôi , “Nếu ta chịu an phận, những tài liệu này cháu sẽ không đưa cho bất kỳ ai.”
“Chú hiểu rồi.” Ông Vương , “Để trực tiếp chuyện với nó.”
Sáng hôm sau, Chu Dục Thành lập tức gọi điện cho tôi.
“Lâm Vãn Vãn! Cô rốt cuộc muốn thế nào?” Giọng hắn đầy phẫn nộ, “Tại sao lại đem chuyện riêng của chúng ta cho tổng giám đốc Vương biết?”
“Chuyện riêng?” Tôi nhạt, “Hôm qua không phải cho người tố cáo tôi ảnh hưởng hình tượng công ty sao? Giờ đổi lại nếm thử, cảm giác thế nào?”
“Tôi không hề tố cáo !” Hắn liều mạng phủ nhận.
“Thế à? Vậy còn ai ngoài và Tô Thanh Vũ quan tâm đến đời tư của tôi như ?” Tôi giả vờ suy nghĩ.
“Cho dù… cho dù đúng là chúng tôi tố cáo, thì cũng bởi vì xâm phạm quyền riêng tư của chúng tôi trước!” Hắn tức giận đến đỏ mặt.
“Ồ, tức là thừa nhận rồi?” Tôi lập tức chộp lấy sơ hở, “Rất tốt, tôi đã ghi âm lại.”
“Cô… lại ghi âm nữa sao?” Hắn hoảng loạn.
“Đúng .” Tôi thản nhiên, “Giờ thì tôi có bằng chứng ác ý tố cáo tôi. Anh nghĩ tổng giám đốc Vương nghe đoạn này sẽ phản ứng thế nào?”
Điện thoại rơi vào im lặng rất lâu.
“Lâm Vãn Vãn, rốt cuộc muốn gì?” Giọng hắn đã lộ rõ sự tuyệt vọng, “Chúng ta đã chia tay rồi, còn định trả thù tôi đến mức nào nữa?”
“Tôi chẳng hề muốn trả thù.” Tôi bình tĩnh đáp, “Tôi chỉ muốn sống yên ổn, không bị ai quấy rầy.”
13
“Bọn tôi không hề quấy rầy !”
“Không à?” Tôi lạnh, “Thế lá thư luật sư kia là gì? Màn diễn dưới sảnh công ty là gì? Đơn tố cáo kia lại là gì?”
Đối diện với chất vấn của tôi, hắn không lời nào.
“Tôi cho biết, Chu Dục Thành.” Giọng tôi trở nên sắc lạnh, “Nếu các người còn dám tìm tôi sự, lần sau tôi sẽ không chỉ đơn giản gửi tài liệu cho tổng giám đốc Vương đâu.”
“Cô… định gì?”
“Anh nghĩ đồng nghiệp trong công ty, sau khi biết bộ mặt thật của hai người, sẽ nghĩ thế nào? Anh nghĩ bố mẹ Tô Thanh Vũ, nếu biết con ra chuyện thế này, sẽ phản ứng thế nào?” Tôi gằn từng chữ, “Những gì tôi có trong tay, đủ để khiến các người mất sạch danh dự trong vòng quen biết.”
“Cô… không thể thế!” Hắn hoảng hốt.
“Tôi có thể hay không, còn tùy vào thái độ của các người.” Tôi lạnh lùng, “Nếu chịu yên phận, những tài liệu này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Nhưng nếu vẫn tiếp tục quấy rầy…”
“Tôi sẽ không nữa!” Hắn vội vàng cam đoan, “Tôi đảm bảo sẽ không phiền nữa!”
“Tốt.” Tôi , “Ngoài ra, xóa hết mấy bài trên WeChat, và giải thích rõ ràng với nhân sự rằng đơn tố cáo hôm qua chỉ là hiểu lầm, rút lại toàn bộ.”
“… Tôi… tôi biết rồi.”
“Hy vọng giữ lời.” Tôi xong liền cúp máy.
Chiều hôm đó, quản lý nhân sự gọi tôi lên.
“Lâm Vãn Vãn, về vụ tố cáo hôm qua, người tố cáo đã chủ rút đơn. Họ chỉ là một sự hiểu lầm.”
“Vậy thì tốt.” Tôi gật đầu, “Cảm ơn quản lý đã thông cảm.”
“Nhưng tôi vẫn muốn nhắc , chuyện cảm cần giải quyết ổn thỏa, đừng để ảnh hưởng đến công việc.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ ý.”
Bước ra khỏi phòng nhân sự, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ Chu Dục Thành vẫn còn rất coi trọng công việc, nên trước lời đe dọa đã lập tức mềm nhũn.
Nhưng tôi biết, loại người như hắn sẽ không thật sự buông bỏ.
Chúng chỉ là tạm thời rút lui, đợi có cơ hội sẽ lại quay về.
Bạn thấy sao?